2 Sử Ký 26-28
Phần Kinh Thánh hôm
nay chia đều cho 3 vị vua Giu-đa, 2 thiện, 1 ác. Tuy dài ngắn có khác nhau
nhưng mỗi ông cũng đều được một chương như nhau. Khỏi lo ganh tị nhé.
Đầu tiên là cựu vương
Ô-xia hay còn được gọi là Axaria (2 Vua 15). Lên ngôi năm 16 tuổi khi vua cha
là Amaxia bị bắt làm tù binh tại Samari và trị vì suốt 52 năm. Chỉ chừng đó là
đủ biết ông ấy là vua Thiện rồi. Thiện thì … thọ mà lị.
Chỉ cần 2 câu Kinh
Thánh là người viết sử đã phác họa xong ‘hai mảnh ghép cuộc đời’ của Ô-xia.
Mảnh đầu là ri:“Vua tìm kiếm Đức Chúa Trời bao lâu thì Ngài khiến vua được
may mắn bấy lâu” (26: 5). Còn đây là mảnh cuối: “Nhưng khi đã
trở nên cường thịnh thì Ô-xia sinh lòng kiêu ngạo khiến vua suy vong” (26:
16). Bài học này quen quá, đúng không? Sao người ta không chịu thuộc nhỉ.
Ô-xia thành công trong
mọi lĩnh vực, từ quân sự, ngoại giao, xây dựng, kinh tế, đến quản lý đất nước.
Ô-xia lên làm vua khi vua cha đang bị tù ở xứ người, ngân khố cạn kiệt, đền thờ
trống trơn, lòng dân dấy nghịch. Thế mà chỉ trong vòng 15 năm, vị vua 31 tuổi
này đã phục hồi lại được vị thế của quốc gia. Đánh đâu thắng đấy, làm gì được
nấy. Bí quyết: vua hết lòng tìm kiếm Đức Chúa Trời.
Rồi Ô-xia kiêu. Khi
mô? – “Khi đã trở nên cường thịnh”. Kiêu răng? – Làm công việc Chúa cấm. Việc
chi? – Xông hương trong Đền Thờ. Xông hương tốt chớ? – Tốt nhưng đó là việc chỉ
mỗi mình thầy tế lễ mới được làm. Cấm rứa đo.
Nếu mà vừa khi bị ngăn
cản, Ô-xia liền ‘rút lui có trật tự’ thì chắc không đến nổi nào. Đằng này, cụ
cứ cương. Hình phạt xảy ra ngay lập tức: phung nổi đầy trán. Cứng đầu mà. Hình
phạt này nhắc ta nhớ đến hình phạt mà Giê-rô-bô-am Đệ Nhất phải chịu khi vua
chuẩn bị dâng hương cho tượng bò con trên đỉnh Bê-tên (1 Vua 13).
Đừng có giỡn mặt với
Chúa nghe cưng. Kiêu thì … tiêu là vậy đó. Chắc chắn luôn.
Có ai đó đã từng nói
rằng, sự thành công cũng giống như băng tuyết vậy. Trông thì lấp lánh rất đẹp
nhưng rất ít người đi lại trên nó mà không ngã. Tiếc quá, Ô-xia không thuộc
nhằm số ít đó.
Một lần nữa, xin nhắc
cho anh chị em rằng, vấn đề không nằm ở chỗ là anh chị em có khả năng làm
chuyện đó hay đảm đương chức vụ đó hay không mà là Chúa có kêu gọi anh chị em
làm công việc đó, giữ chức vụ đó hay không? Nếu không, thì đừng có đụng vào.
Nhớ đấy.
Vinh đâu chẳng thấy,
chỉ thấy nhục. Làm vua mà bị cách ly, bị nhốt riêng một chỗ thì làm vua để làm
gì. Thậm chí đến lúc chết mà vẫn còn bị chôn riêng, vì đã bị chết danh: HỦI!
Ông Thiện tiếp theo
trong phần Kinh Thánh hôm nay là Giô-tham, con trai của Ô-xia. Khác với thường
lệ khi viết về những vị vua tốt, người viết sử chỉ dành cho vị vua này có 9
câu, nhưng toàn là những chuyện tốt đẹp. Giô-tham là vị vua duy nhất cho đến
giờ phút này không có một tì vết nào cả trong mắt Chúa. Và đây là nhận xét của thiên
đàng về ông: “Giô-tham trở nên cường thạnh, bởi vì người đi đường chánh
đáng trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời mình.” (27:6)
Giô-tham cũng thành
công không kém chi cha của mình, nhưng không bao giờ kiêu ngạo, không bao giờ
thay lòng đổi dạ đối với Chúa. Đấy cũng là tấm gương cho mỗi chúng ta đấy, hỡi
anh chị em. Địa vị cao, thành công lớn đến đâu đi nữa vẫn có thể giữ được một
tấm lòng khiêm nhường, tin cậy Chúa, yêu kính Chúa như thường. Vấn đề là ta có
muốn giữ mình như rứa hay không mà thôi.
Thế nhưng, một người
ông tốt, một người bố tốt không bảo đảm là nghiễm nhiên sẽ sinh ra một đứa con
tốt. Acha là bằng chứng sống động cho điều đó. Thật không thể nào hiểu nổi tại
làm sao mà Acha lại sinh ra hư đốn đến thế. Vua đã xóa sạch hoàn toàn tất cả
những thành quả cải cách của cha ông.
Xây lưng hoàn toàn
khỏi Đức Chúa Trời, mụ mị hoàn toàn trong việc thờ lạy hình tượng và thực hành
tất cả mọi thói tục ghê tởm của dân ngoại chung quanh. Đỉnh điểm lòng bất trung
và gian ác của vua là việc “đóng cửa Đền của Đức Giê-hô-va” (28: 24).
Có lẽ Acha là người
sính ‘hàng ngoại’ chăng nên bất kể món gì mang nhãn mác ngoại thì vua liền nhập
khẩu tất tần tật. Từ tập tục ngoại, tôn giáo ngoại, bàn thờ ngoại, … Cứ những
gì Chúa ghê tởm thì Acha liền rước về. Rõ ràng là chọc tức Chúa.
Kết cuộc: Acha chỉ
hưởng dương có 36 tuổi. Qua nghi thức an táng ta có thể biết rằng, cả Trời và
người đều không xem Acha là vua.
Rứa đó: Tìm kiếm Chúa
– được phước; Lìa bỏ Chúa – được họa.
Vậy nên, hỡi anh chị
em, khi gặp một người đáng kính hãy gắng học theo gương của người ấy. Còn khi
gặp một người không đáng trọng hãy thành tâm tra xét chính mình. Dù tốt hay
xấu, ai cũng có thể là ‘thầy’ của ta đấy. Tốt ta theo, xấu ta tránh. Và đừng
quên rằng, không phải vô cớ mà Chúa cho ta gặp họ, biết họ và thậm chí cùng đi
với họ trong hành trình trên đất này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét