2 Vua 13-17
Năm chương Kinh Thánh
mà chúng ta đọc hôm nay là trang cuối cùng trong cuốn lịch sử của vương quốc
phía Bắc Y-sơ-ra-ên. Có cả thảy 9 vị vua thay nhau xuất hiện trên sân khấu
chính trị quốc gia. Người lâu nhất 41 năm (Giê-rô-bô-am II), người ngắn nhất
vỏn vẹn chừng 1 tháng (Salum). Dù ngồi đến … mòn ngai vàng như Giê-rô-bô-am Đệ
Nhị hay chỉ kịp ghé mông như tướng … Sà lủm, thì trong cuốn sách ghi chép của
Đức Chúa Trời về 9 ông Ác này đều có cùng một điệp khúc như nhau:
“Năm thứ … đời …, vua
Giu-đa, thì …, con trai …, lên ngôi làm vua Y-sơ-ra-ên tại Sa-ma-ri, và người
cai trị … năm. Người làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va, không từ bỏ tội lỗi
của Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát, đã gây cho Y-sơ-ra-ên phạm tội, mà cứ làm
theo. Các chuyện khác của …, mọi công việc người làm, thể nào người …, và sự …
của người làm sao, thảy đều chép trong sử ký về các vua Y-sơ-ra-ên. … an giấc
cùng các tổ phụ người, rồi … kế vị người”.
Vâng, có thể công
trạng, công đức và cả công … cốc của những vị vua này thảy đều được sách sử của
con người ghi chép, tung hô đủ các kiểu, nhưng trong ‘bộ nhớ’ của Đức Chúa Trời
thì tất cả họ chỉ là những kẻ làm ác mà thôi.
Kể từ lúc Giê-rô-bô-am
Đệ Nhất lập tế đàn thờ phượng Đức Giê-hô-va trong hình tượng hai con bê bằng
vàng tại Đan và Bê-tên cho đến khi vua Asyri là Sanh-ma-na-sa tiến chiếm thủ đô
Samari, tống giam vua Ô-sê và bắt dân Y-sơ-ra-ên lưu đày biệt xứ thì vương quốc
phía Bắc tồn tại được 200 năm với 19 đời vua. Cả 19 vị đều là ông Ác, chẳng có
lấy nổi một ông Thiện. Ác đều như thế mà Chúa vẫn cho sống đến 200 năm. Thậm
chí, có nhiều ông thuộc nhóm ác … ‘ngoại hạng’ nhưng lại có thời gian trị vì
lâu thấy ớn luôn.
Các nhà sử học và
những nhà nghiên cứu chính trị luôn cho rằng, Y-sơ-ra-ên lúc bấy giờ và sau đó
là Giu-đa bị xâm chiếm là vì họ quá nhỏ, thuộc vùng đệm giữa những ông láng
giềng vừa to, vừa khỏe ở phía Nam (Ai-cập) và ở phía Bắc (Asyri và Babilon).
Thế nhưng, Kinh Thánh khẳng định rằng, việc xứ sở bị xâm chiếm và dân cư bị bắt
lưu đày là hình phạt của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi của dân Y-sơ-ra-ên.
Y-sơ-ra-ên đã lìa bỏ Chúa, trở lại thờ hình tượng và bỏ ngoài tai mọi sứ điệp
cảnh bảo liên tục từ các tiên tri của Đức Chúa Trời: “hoặc ăn năn hoặc ăn …
đòn”. Do đó, giờ thì họ không thể trách ai được cả, ngoại trừ trách mình.
Nguyên tắc Kinh Thánh
này ngày hôm nay vẫn còn nguyên hiệu lực đối với từng quốc gia cũng như từng cá
nhân, đối với người theo Chúa cũng như với người đi … chùa! Đức Chúa Trời sẽ
đối xử với từng cá nhân, từng gia đình hay với từng dân tộc theo nguyên tắc bất
di bất dịch: “gieo gì, gặt nấy” (Galati 6: 7).
Sách Truyền Đạo (Giáo
Huấn) 7: 2 dạy rằng, “Đi đến nhà tang chế hơn là đến nhà yến tiệc; Vì
đó là điểm cuối cùng của mọi người, và người sống để tâm suy nghĩ.”
Nào chúng ta cùng “để
tâm suy nghĩ” khi nhìn mặt chị Y-sơ-ra-ên lần cuối trước giờ dzĩnh biệt nhé:
“Tuy thế, Đức
Giê-hô-va đã dùng các nhà tiên tri, các nhà tiên kiến cảnh cáo Y-sơ-ra-ên và
Giu-đa rằng: ‘Hãy quay khỏi đường lối gian ác của các ngươi! Hãy tuân giữ điều
răn và luật lệ của Ta, đúng theo toàn bộ luật pháp mà Ta đã truyền cho tổ phụ
các ngươi, và mọi điều Ta đã dùng đầy tớ Ta là các nhà tiên tri phán bảo các
ngươi’. Nhưng họ không chịu nghe và cứng cổ như các tổ phụ của họ, là những
người không tin vào Giê-hô-va Đức Chúa Trời của mình. Họ đã xem thường các luật
lệ của Ngài cũng như giao ước mà Ngài đã lập với tổ phụ họ, và họ cũng xem
thường những lời cảnh cáo mà Ngài đã phán với họ. Họ đi theo các thần hư không
và chính họ cũng trở thành hư không. Họ bắt chước các dân tộc chung quanh, là
những dân tộc mà Đức Giê-hô-va đã truyền họ không được làm theo chúng. Họ loại
bỏ tất cả điều răn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, đúc cho mình hai tượng bò
con, làm tượng nữ thần A-sê-ra, thờ lạy tất cả các thiên thể, và thờ phượng
Ba-anh. Họ đưa con trai con gái mình qua lửa để tế thần. Họ dùng tà thuật, tin
bói khoa, và tự bán mình để làm điều dữ dưới mắt Đức Giê-hô-va mà chọc giận
Ngài. Vì thế, Đức Giê-hô-va rất giận dân Y-sơ-ra-ên và loại bỏ họ khỏi mặt
Ngài, chỉ còn lại bộ tộc Giu-đa mà thôi.” (17: 13-18)
Đây là một bức tranh
gây sốc thật sự về tiềm năng làm ác của con người và hậu quả của tội lỗi. Chúng
ta có thể thấy ở đây sự lây nhiễm của điều ác hay tội lỗi trên đời sống của một
dân tộc từng có lần được biệt riêng hay thánh hiến cho Chúa. Không những thế, chúng
ta còn có thể thấy được rằng, điều ác hay tội lỗi có một sức mạnh to lớn để lây
nhiễm và bắt người ta làm nô lệ, kể cả những người trước đó đã từng dâng chính
mình cho Chúa.
Thế thì, hỡi anh chị
em, cần phải luôn cảnh giác, chống trả ngay cả những tội be bé hay những sự
thỏa hiệp nhé. Vì chúng sẽ dẫn đến những tội lớn, dẫn đến sự phản loạn, những
hành động không thể tưởng tượng được và cuối cùng là hủy diệt.
Còn đối với những ‘ông
hoàng, bà chúa’ nào hiện vẫn còn đang miệt mài theo lối sống của các dân ngoại
ở xung quanh (vừa Chúa, vừa chùa; tình dục vô luân; đủ trò gian, ác; …), thì
hãy dừng lại ngay đi. Đến 10 chi phái Y-sơ-ra-ên, tức là cả một quốc gia, mà
Chúa còn không tiếc, thì Chúa lại tiếc gì một mạng ‘mốc’ của ngươi, nếu ngươi
không chịu tỉnh ngộ, ăn năn.
“Hoặc ăn năn hoặc ăn …
đòn!”, muốn ăn gì đó thì ăn, nhưng khá nhớ rằng, quay đầu mới là bờ, nghe cưng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét