1 Các Vua
20-22
Ba chương Kinh Thánh
hôm nay thuật lại giai đoạn cuối đời của vua A-háp, vị vua đã đạt đến cực đỉnh
trong sự gian ác tại vương quốc phía Bắc là Y-sơ-ra-ên.
Từ cuối chương 16, ta
đã được xem ‘lý lịch trích ngang’ của vị vua này:
“Năm thứ ba mươi tám
đời A-sa, vua Giu-đa, thì A-háp, con trai Ôm-ri, lên ngôi làm vua Y-sơ-ra-ên;
người ở Sa-ma-ri, cai trị trên Y-sơ-ra-ên hai mươi hai năm. A-háp, con trai
Ôm-ri, làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va hơn hết thảy các người tiền bối
mình. Vả, người lấy sự bắt chước theo tội lỗi của Giê-rô-bô-am, con trai
Nê-bát, làm nhỏ mọn, nên người đi lấy Giê-sa-bên, con gái Ết-ba-anh, vua dân
Si-đôn, mà làm vợ; người cũng đi hầu việc Ba-anh và thờ lạy nó. Người lập một
bàn thờ cho Ba-anh tại trong miễu của Ba-anh mà người đã cất tại Sa-ma-ri.
A-háp cũng dựng lên một hình tượng Át-tạt-tê. Vậy, A-háp làm nhiều điều ác,
chọc giận Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên hơn các vua Y-sơ-ra-ên trước
mình” (16: 29-33)
A-háp rất là sùng đạo,
trừ đạo … Chúa; chúa nào cũng thờ, ngoại trừ Chúa Giê-hô-va! Thế nhưng, có thể
nói đối tượng thờ phượng ‘nâm-bờ hoanh’ của A-háp là thờ … bà, bà vợ
Giê-sa-bên!
A-hap là vua, là lãnh
đạo của Y-sơ-ra-ên, còn Giê-sa-bên là lãnh đạo của A-hap! (Nếu tại Y-sơ-ra-ên
lúc bấy giờ mà có một HSV (hội sợ vợ) thì chắc chắn A-háp sẽ được tín nhiệm cao
cho vị trí chủ tịt. Hic).
Giê-sa-bên đứng đằng
sau mọi quyết định của A-háp. Câu chuyện chiếm vườn nho của Na-bốt trong chương
21 cho chúng ta thấy rõ rằng, chính Giê-sa-bên mới là người thật sự cầm quyền,
chính Giê-sa-bên mới là người thật sự lãnh đạo đất nước.
Đây chính là nguồn gốc
mọi tai họa đối với A-háp nói riêng và quốc gia Y-sơ-ra-ên nói chung. Cũng
chính vì thế mà việc cưới Giê-sa-bên đã đưa A-háp đạt đến đỉnh … ác, theo chuẩn
của Chúa. Ác hơn việc thờ lạy bò con vàng mà Giê-rô-bô-am đã tái lập nữa kia.
Kinh.
Ngày nay tinh thần
Giê-sa-bên hoặc linh Giê-sa-bên vẫn luôn tìm cách tấn công và kiểm soát vợ của
những người lãnh đạo trong hội thánh. Tà linh này thông qua người vợ luôn xui
khiến chồng làm những chuyện sai trật với đạo lý Chúa, hãm hại những tôi tớ
Chúa thật và đem sự đồi bại vào trong nơi chốn thờ phượng Chúa.
Hãy tỉnh thức với tà
linh này hỡi anh chị em.
Dù A-háp thuộc dạng …
‘ác 5 sao’ nhưng Chúa lại luôn ban cho ông ta hết chiến thắng này đến chiến
thắng khác. Răng lọa rứa hè? – Câu trả lời là ri: “Ta sẽ phó nó vào tay
ngươi, và ngươi sẽ biết Ta là Giê-hô-va” (20: 13, 28)
Không phải vì A-háp
đẹp lòng Chúa đâu mà là vì Chúa còn cố tỉnh thức tay bạo chúa này, rằng thì là
chính Chúa, Giê-hô-va, mới là Chân Thần, mới là Đấng xứng đáng để thờ phượng,
để nương cậy, chớ không phải là Ba-anh hay Át-tạt-tê. Thắng hay bại là do Chúa
Giê-hô-va mà có chớ không phải do thần thánh nào khác hay là do sức mạnh quân sự
của vua hay của liên minh mà vua có được.
Hết tiên tri này đến
tiên tri khác, hết hướng dẫn rồi cảnh báo, nhưng than ôi, A-háp đã vào giai
đoạn cuối, hết thuốc chữa rồi nên giờ chỉ chờ chuông gọi hồn A thôi.
Mỗi khi có ai đó trái
ý mình hay quở trách mình thì vua A-hap luôn “lấy làm buồn rầu và giận dữ” (20:
43; 21: 4), chỉ có lần cuối cùng khi đối mặt với bản án chung thẩm được tuyên
bởi tiên tri lửa Ê-li thì A-háp mới hạ lòng ăn năn. Nhưng khi ấy thì đã quá
muộn rồi.
Hỡi anh chị em việc
còn có ai đó góp ý cách thẳng thắn hay chỉ ra cái sai của mình thì hãy khiêm
nhường, tạ ơn Chúa, cảm ơn người mà suy xét. Nếu điều người ấy nói là đúng thì
hãy thay đổi, hãy ăn năn. Còn nếu điều người ấy nói thật sự không chính xác thì
cũng hãy xem lại cách sống, cách xử sự của mình để người ta không hiểu nhầm
cách tai hại như thế.
Đừng bao giờ căn cứ
vào những chiến công mà ta còn giành được hay số lượng đông đảo những ‘tiên
tri’ luôn mượn danh Chúa ‘phán’ những điều ta muốn nghe, mà thật sự là xúi ta
vào chỗ chết, để minh chứng rằng việc ta đang làm là đúng, ta vẫn còn ‘ngon
lành’ trong mắt Chúa. Chết bất đắc kỳ tử nghe cưng. Cũng thì chết trên chiến
trường nhưng A-háp đã chết cách lãng nhách (22: 34).
Thật ra, thì A-háp vẫn
còn biết phân biệt đúng sai chớ không đến nỗi lú hoàn toàn. Ông vẫn biết được
đám tiên tri đông đảo bên cạnh mình là xạo, là một lũ nịnh. Ông cũng biết được
ai là tôi tớ thật của Đức Chúa Trời và đâu là sứ điệp thật từ Đức Chúa Trời.
Vì biết cho nên khi ra
trận A-háp không dám mặc hoàng bào. Thế nhưng với bản tánh ngoan cố của mình,
A-háp bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Chúa qua tôi tớ thật của Ngài là tiên tri
Mi-chê, để ra trận. Có lẽ, ông hy vọng rằng, lần này Chúa lại … du di, lại bỏ
qua cho mình chuyến nữa chăng.
Nhưng Trời bất dung
gian, A-háp mất mạng nơi chiến trường bởi một mũi tên lạc.
Một kết cuộc tối hù
cho ngày tàn của một bạo chúa, và cũng là kết thúc của sách Các Vua thứ nhất,
sách liệt kê những vị vua nhưng không biết tôn Thiên Chúa làm Vua trong đời
sống của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét