2 Sử Ký 21-25
“Trước đau, sau đẹp” là nói chung vậy
thôi khi so sánh bốn vị vua Giu-đa lần lượt ngồi trên ngôi Đa-vít trong năm
chương Kinh Thánh hôm nay. Chớ còn nếu đi vào cận cảnh thì ‘hậu sự’ anh nào
cũng xấu đui hà. Mà hổng hiểu sao nha, mấy ổng cứ hễ về già thì không còn ‘vững
vàng bản lĩnh chính trị’, sinh ra ‘suy thoái đạo đức’ mới đau chớ.
Phần Kinh Thánh hôm nay là một chương
đẩm máu trong lịch sử vương quốc Giu-đa ở phía Nam. Đây là kết quả nhãn tiền
của cuộc hôn nhân môn đăng – hộ đối nhưng bị Đức Chúa Trời … chống đối.
Tưởng cũng cần lướt qua cái ‘sơ yếu
lý lịch’ của bốn đương sự liên quan trước khi chúng ta cùng đi sâu vào đời tư
của mấy ảnh. Anh Ahap miền Bắc có một cô vợ ‘Tây’, chanh chua, gian ngoa, độc
ác thì không ai bằng. Tên của ả là Dê hay Giê-sa-bên. Hai vợ chồng ni có một cô
công chúa tên là A-tha-lì. Về độ độc ác, thì giữa hai mẹ con Giê-sa-bên và
A-tha-li, chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào.
A-tha-lì về phương Nam, làm dâu nhà
Giô-sa-phát, khi kết hôn cùng thái tử Giô-ram. Ảnh hưởng của A-tha-li lên chức
vụ của chồng (Giô-ram) và của con mình (Achaxia), rồi rộng ra trên lịch sử của
vương quốc Giu-đa là vô cùng lớn lao. Đó là ảnh hưởng mang tính hủy diệt của
dòng dõi gian ác trên dòng dõi thánh thiện.
Một khi người thuộc về Chúa mở cửa
lòng mình, đời mình, nhà mình cho sự gian ác bước vào thì sức tàn phá và hệ lụy
của nó là vô cùng khủng khiếp. Nếu anh chị em hoặc con cháu anh chị em chưa
phải là dạng ‘ván đã đóng thuyền’ thì đừng bao giờ đi vào vết xe đổ này nha.
Giá phải trả là không kể xiết đâu đấy.
Giô-ram là thái tử, lên nối ngôi cha
nhưng không tin chắc ‘sự kêu gọi’ của mình. Thế cho nên, để chắc ăn chàng bèn
giết sạch các em mình và tất cả những lãnh đạo nào có vẻ là ‘thế lực thù địch’.
Thà giết lầm hơn bỏ sót. Giô-ram thật đáng mặt là rể ‘thảo’ của vợ chồng Ahap –
Giê-sa-bên.
“Bởi vì người đã lìa bỏ Giê-hô-va Đức
Chúa Trời của tổ phụ người” (21: 10), nên các nước, các bộ
tộc chư hầu như Ê-đôm, Lipna cùng lìa bỏ người. Đó là luật. Luật: Bỏ Chúa –
Được Họa.
Còn nữa, chư hầu thì lìa bỏ nhưng kẻ
thù thì không hề bỏ. Ngược lại, khi ngươi lìa bỏ Chúa thì kẻ thù tứ phương sẽ
nhiệt tình ‘chăm sóc’ ngươi; quân Philitin sẽ … ‘phù hộ’ ngươi.
Chưa hết, Giô-ram được khuyến mãi
thêm gói ung thư trọn bộ đồ lòng, hưởng dương 40 tuổi. Vua qua đời mà không ai
thương tiếc, lửa tàn, hương lạnh (21: 18-20). Thật bi đát.
Việc Achaxia (22: 1), rồi Giô-ách
(22: 11-12) sống sót khỏi cơn sát hại hoặc của dân ngoại hoặc của người nhà
minh chứng về sự tể trị cách lạ lùng của Đức Chúa Trời đối với dòng dõi của
Đa-vít. Thế lực gian ác dù có nham hiểm, thủ đoạn đến đâu đi nữa thì cũng không
thể nào thắng hơn Chúa, không thể nào phá hỏng kế hoạch của Đức Chúa Trời đối
cùng một dân tộc, một gia tộc được.
Khác với cha ông của mình là … ác
đều, trước sao sau vậy, thì hai vị vua tiếp theo là Giô-ách và Amaxia thì lại …
‘trước đẹp sau đau’.
Khi thượng tế Giê-hô-gia-đa cũng là
dượng và như là bố nuôi của mình còn sống thì Giô-ách sống và phục vụ Chúa rất
chi là ô-kơ. Nhưng vừa khi ‘đối tượng ngăn trở’ bị cất đi, thì cậu ta a-lê-hấp
quay lưng lại với Chúa ngay lập tức. Giô-ách là mẫu người giữ đạo vì người
khác. Đây là những người tin thờ Chúa, sốt sắng làm công việc Chúa vì muốn làm
đẹp lòng bố mẹ, người thân hay người mà mình chịu ơn, tức người cưu mang giúp
đỡ mình. Những người này CHƯA BAO GIỜ sốt sắng làm công việc Chúa vì Chúa cả.
Họ cố gắng làm mọi chuyện đó để đẹp lòng con người chớ chưa bao giờ nhằm làm
đẹp lòng Chúa.
Liên quan đến vua Giô-ách thì có một
nguyên tắc được lập lại, nhưng ở thế đối ngược. Ri nè: chỉ có Đức Chúa Trời mới
có thể khiến cho số ít thắng số đông, người yếu thắng kẻ mạnh. Thế nhưng, còn
có file đính kèm nữa: nếu ta tìm kiếm Chúa thì ta thắng, địch thua; và ngược
lại, nếu ta lìa bỏ Chúa thì ta thua địch thắng. Bằng chứng đây: “Đạo
binh Sy-ri kéo đến có ít người, Đức Giê-hô-va lại phó một đạo binh rất đông (tức
là quân Giu-đa của vua Giô-ách) vào tay chúng nó, bởi vì họ đã lìa bỏ
Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tổ phụ mình” (24: 24).
Trong việc Amaxia vâng lời Chúa không
sử dụng đội quân đánh thuê Y-sơ-ra-ên trước trận chiến với Ê-đôm cho thấy rằng,
để vâng lời Chúa đôi khi chúng ta phải chấp nhận lỗ. (Trong trường hợp này, thì
lỗ là do quyết định sai lầm của Amaxia trước đó). Thế nhưng, Chúa không để cho
chúng ta chịu thiệt thòi đâu. “Đức Giê-hô-va có thể ban cho vua nhiều hơn số ấy”
(25: 9). Điều đó là chắc chắn.
Còn việc, Amaxia sau khi đánh thắng
Ê-đôm lại “đem các thần của dân Sê-i-rơ về, lập lên làm thần của mình
quì lạy trước mặt chúng nó” (25: 14) là một lời cảnh báo mạnh mẽ cho
tất cả chúng ta về cám dỗ thờ lạy hình tượng. Cám dỗ này không miễn trừ ai hết.
Đặc biệt là những ai không có lòng trọn thành đối với Đức Chúa Trời.
Từ chỗ xây lưng khỏi Chúa đi thờ hình
tượng, Amaxia đã để cho lòng kiêu ngạo lên ngôi. Mà từ kiêu cho đến … tiêu thì
cách nhau chỉ khoảng một cây sào thôi. Nhớ nha.
Có quá nhiều bài học đúng không?
Nhưng toàn bài cũ không à. Vấn đề là ta có muốn thuộc hay không mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét