Xuất Hành 35-40
Thật không dễ dàng mà ‘nghiến ngấu’ 6 chương Kinh Thánh khô quá xá cỡ
này vào lúc cuối tuần. Nhớ là xương thì phải ninh (hầm) mới nhừ, chớ còn luộc
qua thì chẳng thấy béo bổ chi đâu nha. Sáu chương cuối cùng của sách Xuất hành hôm
nay thuộc dạng xương … ống đấy. Chịu khó ninh nha bà con. He he.
Phần Kinh Thánh mà chúng ta đọc hôm nay thuật lại cách chi tiết thế nào
dân Y-sơ-ra-ên, dưới sự chỉ huy của hai nghệ nhân là Bết-sa-lê-ên và Ô-hô-li-áp, đã
hoàn thành bản vẽ Lều Thánh mà Đức Chúa Trời đã ban cho Môi-se trên đỉnh Sinai.
Từ những vật dụng thờ tự, các thành phần của Lều Thánh, cho đến lễ phục
cho các thầy tế lễ đều đã được hoàn tất theo “đúng như những gì CHÚA đã truyền
dạy Môi-se”.
Gần một năm chuẩn bị, cuối cùng, Lều Tạm đã được cung hiến cho CHÚA vào
đúng ngày Mùng 1 tháng Giêng, tức ngày đầu năm mới của người Do Thái, nhằm
khoảng cuối tháng 3 đầu tháng 4 Dương lịch.
Có hai điều dạy dỗ thú vị dành cho chúng ta liên quan đến sự dâng hiến
qua phần Kinh Thánh hôm nay:
Trước hết, đó là tinh thần dâng hiến của dân Y-sơ-ra-ên cho công việc
nhà Chúa. Sau khi, trình bày dự án, nhu cầu nguyên vật liệu, Môi-se kêu gọi
dâng hiến. Vừa nghe đến dâng hiến, “cả hội chúng Y-sơ-ra-ên đều rút lui khỏi
Môi-se” (35:20).
Không phải họ ‘đánh bài chuồn’ cho qua giờ dâng hiến như một số người
vẫn thường làm khi đến nhà Chúa đâu nghe. Biết họ “rút lui” làm chi không? –
Chuẩn bị của lễ!
Hóa ra, trong trường hợp này, họ LÙI là để TIẾN đấy. Họ TIẾN liên tục,
dâng không ngừng nghỉ, sáng nào cũng dâng. Dâng hiến đến độ các vị thủ quỹ, tư
hóa phải đồng thanh khẩn thiết: ‘I xin you, I can you’, thiếu điều họ phải năn
nĩ: ‘I lạy you’ nữa thôi à. Thế nhưng, chỉ cho đến khi ‘Mục sư Trưởng’ Môi-se
thông báo chính thức trên các phương tiện thông tin đại chúng thì cảnh xin được
dâng kia mới thật sự chấm dứt!
Tình nguyện dâng. Sung sướng dâng. Dâng không hề tính toán. Dâng thế mới
là dâng. Đó là sự dâng hiến được thôi thúc cách thực sự bởi Thần Linh Thiên
Chúa. Bạn có thấy sự tương đồng như thế trong buổi đầu tại Hội Thánh đầu tiên ở
Jerusalem không?
Nếu đó là dự án, là kế hoạch thật sự đến từ Chúa thì sẽ không thiếu
những tấm lòng dâng hiến rời rộng đâu. Không phải từ người nước ngoài mà
là từ dân Y-sơ-ra-ên, những người vừa được giải cứu khỏi đời nô lệ hơn một
tháng về trước; không phải đang khi họ ăn nên làm ra, mà là đang khi sơ tán
trong sa mạc hoang vu nóng cháy.
Hãy suy gẫm về thái độ dâng hiến của dân Chúa ngày xưa, và xem lại cách
mình dâng cho Chúa trong những buổi thờ phượng Chúa ngày hôm nay. Số tiền bạn
dâng cho Chúa hôm nay có đánh động trong bạn điều chi không?
Điều thứ hai mà chúng ta học được nằm ở câu 8 của đoạn 38 “Ông (Bết-sa-lê-ên)
dùng các gương soi bằng đồng do các phụ nữ phục vụ tại cửa vào Trại Hội Kiến
dâng hiến để làm ra bồn nước và chân bồn”.
Thời mà thủy tinh, kiếng (kính) chưa có, thì đồng là kim loại được dùng
để làm gương soi cho chị em phụ nữ. Mà phải là dân quý-xờ-tộc mới có đủ điệu
kiện để chơi loại hàng hiệu này, còn mấy cô thôn nữ, bình dân lao động hả, đừng
có mơ.
Quý đến như thế, hiếm đến như thế, sành điệu đến như thế, trước giờ chỉ
dùng để ‘ngắm’ mặt hoa da phấn của em thôi, mà nay anh Bết, anh Ô lại đành đoạn
đem làm thành cái chậu rửa chân cho người!
Các chị em đã tình nguyện dâng hiến vật dụng quý giá của họ để dự phần
chuẩn bị các tôi tớ Chúa trước mỗi khi thi hành thánh lễ trong sự hiện diện của
Chúa. Hành động hy sinh của họ đã góp phần trong việc bảo vệ mạng sống của
những thầy tế lễ mỗi khi thi hành chức vụ đấy.
Đó không chỉ là việc dâng hiến, mà còn là thái độ khiêm nhường, hạ mình
đáng để cho mỗi một chúng ta suy gẫm và noi theo.
Nguyện xin vinh quang của
Chúa đầy dẫy trên bạn và tôi, những Đền
Tạm sống động của Ngài, như trên Đền Tạm của dân Y-sơ-ra-ên, trong ngày cung hiến
năm xưa.