Xuất Hành 19-20
Phần Kinh Thánh hôm
nay mô tả quang cảnh, lần đầu tiên, Thiên Chúa phán trực tiếp cùng toàn dân
Y-sơ-ra-ên từ trên đỉnh Sinai. Hay nói cách khác, lần đầu tiên, toàn thể người
dân Y-sơ-ra-ên nghe được trực tiếp Chúa nói với họ bằng ngôn ngữ của chính họ
(chắc là bằng tiếng Do Thái cổ).
Đất trời rúng động,
khỏi lửa mịt mờ khi Chúa giáng lâm trên đỉnh Sinai. Chắc chắn là Chúa đã phải
sử dụng một tấm màn ‘giảm thanh’ vô hình cực dày thì dân Y-sơ-ra-ên mới có thể
nghe được bằng đôi tai vật lý của họ.
Những qui định, mà ta
quen gọi là Mười Điều Răn, được ghi lại trong chương 20 là mở đầu cho một loạt
những qui định, đòi hỏi của Đức Chúa Trời đối riêng với dân Y-sơ-ra-ên, dân
được Ngài tuyển chọn. Về sau, người ta gọi tất cả những qui định, đòi hỏi này
là bộ luật Môi-se, hay nôm na là Luật Pháp. Gọi là Luật Môi-se nhưng ông chỉ là
người nhận, chớ không phải người soạn nên bộ Luật này. Bộ luật này đến từ chính
Chúa.
Đối tượng của bộ luật
này, bao gồm cả Mười Điều Răn, là DÀNH RIÊNG CHO Y-SƠ-RA-ÊN MÀ THÔI. Luật
Môi-se không dành cho tất cả mọi người, tức không dành cho mọi dân tộc.
Hẳn nhiên, Luật Pháp
(tức là luật Môi-se) được ban cho là nhằm vào những mục đích cụ thể. Về sau,
trong ánh sáng của kinh Tân Ước, người ta chỉ ra có đến 4 mục đích của Luật
Pháp: (a) phơi bày tội lỗi; (b) tỏ cho người ta biết rằng, một người không thể
tự cứu lấy mình; (c) là hình bóng nói trước về Đấng Cứu Rỗi hầu đến, và (d)
nhằm biệt riêng và bảo vệ dân Y-sơ-ra-ên khỏi bị đồng hóa với thế gian.
Thế nhưng, trong bối
cảnh của 2 chương Kinh Thánh này và đối với dân Y-sơ-ra-ên lúc bấy giờ - và
thậm chí, có lẽ, cho đến khi Đức Chúa Giê-xu sống lại từ trong cõi chết - thì
mục đích của Luật Pháp chỉ là điểm (d) vừa nói ở trên.
“Vậy bây giờ, nếu các con thật lòng vâng lời Ta và giữ giao ước
Ta thì trong tất cả các dân tộc, các con sẽ là tài sản riêng của Ta; dù cả thế
gian đều thuộc về Ta. Các con sẽ trở thành một vương quốc thầy tế lễ và một dân
tộc thánh cho Ta” (19: 5-6)
Thiên Chúa tự lập lề
luật, trực tiếp ban LUẬT. Không có chuyện ‘trưng cầu dân ý’ gì sất. Ngài trực
tiếp phán. Dân Y-sơ-ra-ên có trách nhiệm nhận và tuân giữ. Không bàn cãi gì ráo
trọi. Có vẻ quá độc đoán quá nhỉ. Nhưng ấy là Chúa đấy!
Mười Điều Răn được
chia làm hai nhóm: 4 điều (từ 1-4) đối với Thiên Chúa, và 6 (từ 5-10) đối với
người khác. Có thể gọi Mười Điều Răn này là Mười Điều cấm mà không sợ sai.
Này nhé: (1) KHÔNG
ĐƯỢC thờ bất kỳ một đối tượng nào khác ngoài Thiên Chúa, (2) KHÔNG ĐƯỢC làm và
thờ bất kỳ hình tượng nào, (3) KHÔNG ĐƯỢC dùng danh (tên) Chúa cách bất kính,
(4) KHÔNG ĐƯỢC bỏ việc giữ ngày nghỉ, tức ngày Sabat là thứ 7, (5) KHÔNG ĐƯỢC
bất hiếu với bố mẹ, (6) KHÔNG ĐƯỢC giết người, (7) KHÔNG ĐƯỢC dâm, (8) KHÔNG
ĐƯỢC trộm cắp, (9) KHÔNG ĐƯỢC làm chứng dối, tức vu khống cho người khác, và
(10) KHÔNG ĐƯỢC tham của người.
Việc gì cũng cấm tiệt
thế thì còn gì là tự do?
Nhưng tự do không bao
giờ đồng nghĩa với tình trạng vô chính phủ, không bao giờ đồng nghĩa với việc
muốn sống sao cũng được, theo kiểu tùy thích, tùy hứng hay ngẫu hứng, dù là
‘ngẫy hứng lý qua cầu’ đi nữa. Hãy tưởng tượng một trận bóng đá mà không chịu
chi phối bởi bất kỳ một luật lệ nào cả: không đường biên, không hạn định thời
gian, không trọng tài, … không tất tần tật. Vui nổi không?
Đức Chúa Trời ban lề
luật cho dân Y-sơ-ra-ên, vừa khi đem họ ra khỏi đời nô lệ, không phải là để
cướp đoạt niềm vui của họ mà là vì lợi ích của họ và nhằm bảo vệ họ. Điều này
cũng giống như một anh Hai Lúa dưới quê lên thành phố chạy xe cần phải hiểu
biết và tuân giữa lề luật giao thông vậy.
Câu hỏi quan trọng:
Ngày nay người tin Chúa có cần phải vâng giữ Luật Pháp, tức hệ thống Luật
Môi-se, trong đó có Mười Điều Răn không? – Câu trả lời ngắn gọn là ri: Người
tin thờ Chúa ngày hôm nay KHÔNG CẦN phải giữ Mười Điều Răn ĐỂ ĐƯỢC CỨU (vì mình
đã được cứu bởi việc tin nhận Đức Chúa Giê-xu rồi), nhưng ngày hôm nay chúng ta
giữ Mười Điều Răn vì đó là một phần của Kinh Thánh, tức là Lời của Đức Chúa
Trời được ghi chép lại (lời thành văn).
Nói cách khác, ngày
nay chúng ta không giữ Mười Điều Răn ĐỂ ĐƯỢC CỨU mà là giữ vì YÊU KÍNH CHÚA.
Nếu các con yêu kính Ta, các con sẽ giữ các điều răn Ta. … Người nào yêu kính Ta thì tiếp nhận và tuân
giữ các điều răn Ta. … Ai
yêu kính Ta sẽ vâng giữ lời Ta. …. Ai không yêu kính Ta thì không giữ lời Ta.” (Giăng 14: 15, 21,23-24)
Thế thì, anh chị em
yêu dấu của tôi ơi, anh chị em có yêu Chúa không?
Hãy chứng tỏ tình yêu
chân thành của mình dành cho Ngài bằng hành động cụ thể: vâng giữ lời Ngài nhé.
Đừng cứ chăm chăm vào ‘Bảng Cấm’ rồi cố vận dụng trí não để ‘xé rào’, để ‘lách
luật’ nhé.
Có hàng trăm, thậm chí
hàng nghìn con đường Chúa không cấm kìa, sao không chịu đi. Chẳng hạn, sao mấy
cha không chịu ‘tham’ vợ mình đi, cứ lăm le ‘tham vợ người’ mãi là vì cớ gì.
Hic
Tỉnh lại đi cưng, quay
đầu là bờ. Thế nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét