Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

BÊ VÀNG, ‘BỂ BẠC’

Xuất Hành 32-34
Từ khi nào người ta bắt đầu đúc tượng Chúa? – Xin thưa, khoảng gần 2 tháng sau khi Chúa giáng lâm trên đỉnh Sinai.
Có điều, tượng Chúa hồi đó với ngày nay hơi khác chút ít. Ngày đó, CHÚA có hình con bê, giờ thì có hình con … người. Ngày đó, CHÚA được đúc bằng vàng, nay thì chỉ được tạc bằng đá, hoặc đúc bằng xi-măng thôi. Còn vàng, đồng, ngọc hay đá quý thì phải dành cho những con người nổi tiếng khác.
Tượng thì đúng là tượng con bê bằng vàng, dân Y-sơ-ra-ên sụp lạy, rồi dâng tế lễ cho tượng đó nhưng họ không thờ lạy bò con này đâu nhé. Họ thờ Đức Giê-hô-va, Đấng vừa giải thoát họ ra khỏi đời nô lệ đấy chớ. “Dân chúng nói: ‘Hỡi Y-sơ-ra-ên! Đây là thần của ngươi, thần đã đem ngươi ra khỏi đất Ai Cập’. Thấy vậy, A-rôn lập một bàn thờ trước mặt tượng bò con đó rồi tuyên bố rằng: ‘Ngày mai sẽ là ngày lễ cho Đức Giê-hô-va!’ Sáng hôm sau dân chúng thức dậy sớm, dâng các tế lễ thiêu và tế lễ bình an. Họ ngồi xuống ăn uống, rồi đứng dậy đùa bỡn.” (32: 4-6)
Họ gọi khối vàng lấp lánh, được tượng hình từ những vòng vàng, hoa tai, nhẫn, lắc của họ là Bê Thánh, là Thần Bò à? Không hề. Họ gọi tượng đó là Đức Giê-hô-va. Họ gọi khối kim loại đó là CHÚA. Và họ dâng lễ cho CHÚA với cả lòng chân thành.
Vừa hai tháng trước, họ tận mắt chứng kiến đủ các phép lạ dấu kỳ do quyền năng Chúa thi thố vậy mà giờ đây họ đã đánh đồng CHÚA với con bê, một trong số các vị thần của người Ai Cập.
Chả trách tại sao ngày nay, người ta sì sụp vái lạy trước những hình tượng vô tri, vô giác của chim thú, côn trùng và thậm chí một tổ mối! Trách sao ngày hôm nay một bộ phận cũng gọi mình là dân Chúa nhưng lại đi vái lạy, khẩn cầu trước những tượng xi-măng, thạch cao, … có hình người được gọi là Giê-xu!
Họ đang sỉ nhục CHÚA, đang phạm tội chết mà cứ tưởng rằng mình đang làm đẹp lòng CHÚA. Họ đang phạm vào điều răn thứ 2 mà cứ nhơn nhơn rằng mình đang kính CHÚA. Tội trạng như thế mà mong rằng cơn giận của Chúa sẽ tránh khỏi họ chăng.
Nếu Chúa giận, sao thấy ‘im ru’ vậy? – Ít ra thì cũng phải cỡ Môi-se: đập nát bản đá, rồi thì ‘lụi’ sơ sơ khoảng 3000 nghịch tử chớ. Này, dù người đời có đổ vấy cho Trời mấy chuyện thảm họa là do Trời (thiên tai), nhưng Trời giận bao giờ cũng khác với người giận. Đây là một trong những kiểu giận của Chúa:
“Cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời từ trên trời được tỏ bày để chống lại mọi sự vô luân và gian ác của những kẻ dùng sự gian ác mà áp chế chân lý … Vì thế, Đức Chúa Trời ĐÃ PHÓ MẶC HỌ cho những tham dục của lòng mình, rơi vào sự nhơ nhuốc … Chính vì lý do đó mà Đức Chúa Trời đã ĐÃ PHÓ MẶC HỌ cho tình dục đáng xấu hổ … Vì họ không lo nhận biết Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời đã ĐÃ PHÓ MẶC HỌ cho một tâm trí bại hoại để làm những điều bất xứng”. (Roma 1: 18-28)
Một khi mà Chúa đã buông rồi, một khi mà Chúa thả rồi thì chết là cái chắc. Không phải một phát chết ngay đâu, mà là khắc khoải trong đau nhức, khổ ải, nhục nhã. Một đời sống mà không còn sự hiện diện của Chúa thì còn khổ nhục hơn là chết.
Ngày nay, khi đọc lại biến cố “bê vàng” này ta dễ dàng trách dân Y-sơ-ra-ên sao vô tín và ngỗ nghịch đến thế; Ngày nay, khi nhìn thấy người ta đang thành tâm khẩn nguyện trước tượng chúa, tượng chùa ta dễ dàng buông lời: “sao mà ngu dại, tăm tối đến thế không biết!” Thế nhưng, có khi nào ta thành tâm tra xét lòng mình rằng có hay không thần tượng trong ta?
Xin hỏi bạn câu này: Nếu có một bức hình ‘Chúa Giê-xu’ thật đẹp thì bạn sẽ treo ở đâu trong căn nhà của bạn? Nếu trên một trang báo hay tạp chí có đăng hình ‘Chúa Giê-xu’, bạn có lấy lau chùi hay gói rác bẩn chẳng hạn mà không hề áy này không? Nếu trên tường nhà bạn có một bức hình chân dung ‘Chúa Giê-xu’ đã nhạt màu, vì treo ở đó đã lâu rồi. Rồi có một người đến gỡ nó ra và xé đi thì bạn sẽ phản ứng thế nào?
Khá nhớ rằng, những hình ảnh được gọi là Chúa Giê-xu đó, KHÔNG BAO GIỜ LÀ HÀNG CHÍNH CHỦ đâu nghe. Đó là sản phẩm của con người đấy, dù những nét phác họa ban đầu chỉ mang ý nghĩa truyền thông nhưng về sau đã in trí trong tâm thức nhân loại mất rồi. Đến nỗi ngay một đứa trẻ cũng gọi đó là Chúa!
Nếu chuyện làm tượng Chúa, dựng tượng Chúa là okay thì Chúa đã không nghiêm cấm: “Con không được làm cho mình một hình tượng nào theo hình dạng của những vật trên trời cao, hoặc nơi đất thấp, hoặc trong nước dưới mặt đất. Con không được cúi lạy trước các hình tượng đó hay phụng thờ chúng; vì Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của con, là Đức Chúa Trời kỵ tà. Đối với những kẻ ghét Ta, Ta sẽ vì tội đó của tổ tiên mà trừng phạt con cháu họ đến thế hệ thứ ba, thứ tư.” (Xuất Hành 20: 4-5)
Ngày nay, có thể có nhiều người tin thờ Chúa không dùng vàng bạc hay đá quý mà tạc tượng Chúa để thờ như dân Y-sơ-ra-ên xưa nhưng lại xem vàng bạc, của cải không khác chi là Chúa. Đối với những người này, tiền bạc là nâm-bờ oanh, tiền là tất cả.
Vì xem trọng tiền đến thế, nên họ sẵn sàng làm mọi chuyện, thậm chí bất kể luân thương đạo lý, bất chấp luật pháp, miễn là có được tiền. Khi được tiền họ vui như … Tết, khi mất tiền hay thiếu tiền họ buồn như … cha chết. Tiếng là thờ Chúa nhưng thật ra tiền mới là chúa của họ; tiền mới thật sự là chủ của họ.
Biết bao nhiêu con bạc đang sẵn sàng lao vào cuộc đỏ đen thâu đêm suốt sáng khi “tháng Giêng là tháng ăn chơi đang đến gần”? Biết bao nhiêu nam thanh, nữ tú đang ‘nướng’ những đồng tiền lương ít ỏi của phận làm thuê xứ người vào trong các quán game hay các tụ điểm cá độ mỗi ngày? Và bao nhiêu trong số đó là người có đạo, bao nhiêu trong số đó là người thờ Chúa?
Đấy, người ta đang thờ lạy “con bê bằng vàng” phiên bản hiện đại đấy. Người ta đang dâng tế cho thần vàng, cho chúa bạc của họ đấy.
Bạn có phải là “con nhang, đệ tử” của Chúa - Bò Vàng này không?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét