Xuất Hành 16-18
Chỉ vài ngày sau biến
cố lạ lùng tại Biển Đỏ, dân Y-sơ-ra-ên từ chỗ hoan ca, đã nhanh chóng chuyển
‘tông’ sang kêu ca, từ chỗ thỏa mãn nay đã sang bất mãn, từ chỗ phấn khích giờ
đã chực chờ sang quá khích!
Một dân tộc được Thiên
Chúa giải cứu bởi đức tin, giờ phải học bước đi bởi đức tin, và họ phải học hơi
bị nhiều rồi đây.
Ba đoạn Kinh Thánh hôm
nay thuật lại ba thử thách đức tin mà bất kỳ ai quyết định theo Chúa cũng phải
trãi qua. Đó là chuyện UỐNG (chương 16), chuyện ĂN (chương 17), và chuyện LÀM
(chương 18)!
Người ta thường nói:
“học ăn, học nói, học gói, học mở”, dân Y-sơ-ra-ên cũng bắt đầu được học từ
a-b-c như thế.
Trước hết là chuyện
uống. Hơn 400 năm, đã từng quen tu ừng ực nước sông (Nin) giờ dân Y-sơ-ra-ên
bắt đầu phải học uống, trước là nước … ngọt, rồi sau là nước … đá! Mồm miệng
nhạt phèo, chán chết đi được. Cái cảm giác này thì mấy bạn trước khi tin nhận
Chúa mà trong tình trạng sớm đắng (cà-phê), chiều cay (rượu) chắc hiểu rõ hơn
ai hết nhỉ. He he.
Vừa tạm quen với
chuyện uống, thì nổi nhớ da diết “thịt mỡ, dưa hành” lại cồn cào gan ruột. Nhớ
đến độ có người còn ‘thề độc’: thà làm kiếp nô lệ mà có chút thịt ấm chân răng
còn hơn là đời tự do mà kiêng khem, chay tịnh! Nào có phải lâu ngày chầy tháng
chi mô: Mới vừa tròn 1 tháng.
Mà nào có phải là chỉ
‘đậu phụ, tương chao’ đâu cơ chứ, dê cừu gia súc bầy đàn ngộn ngộn ra đấy thôi.
Đời là vậy, ta chỉ thấy được những gì ta thiếu, chính xác là không có (trong
khi người khác có), nhưng lại đui mù hoàn toàn với những gì ta cần, đang đầy lủ
khủ ở quanh ta.
Dù muốn hay không thì
Y-sơ-ra-ên phải học ăn món mới: Ma-na. Không ăn thì chết là cái chắc. Chúa cung
cấp miễn phí ma-na, nhưng dân sự Chúa phải đi ra để nhặt (lượm) mỗi ngày. Chúa
ban cho ma-na nhưng để ăn được thì dân Y-sơ-ra-ên cần phải ra tay chế biến.
Nấu, luộc, nướng, xào, khìa, quay, hấp, … tùy hỉ, nhưng họ ‘phải lăn vào bếp’.
Thế thì, Y-sơ-ra-ên
ơi, đường lên đỉnh Si-nai không có cửa cho mấy em … lười!
Thời nay, việc ta đọc
Kinh Thánh mỗi ngày cũng giống như dân Y-sơ-ra-ên xưa ngày nào cũng phải đi
nhặt ma-na vậy. Ngày nào đủ ăn cho ngày đấy. Không nhặt thì hôm đó đói. Mà đói
thì sớm muộn gì cũng … ‘đai’. Nhớ nhé.
Giữa sa mạc mênh mông,
khô cháy như vậy mà dân Y-sơ-ra-ên vẫn được chu cấp thức ăn, nước uống đầy đủ
như vậy. Không phải một ngày, một bữa mà là hơn … 40 năm. Đó là sự tiếp trợ
siêu nhiên, đó là sự chu cấp phi phàm. Chúa đấy.
Phải chăng bạn đã và
đang bất an về vấn đề cơm áo, gạo tiền, khi việc làm bấp bênh, không người thân
thích, không nơi nương tựa, không nguồn thu nhập? Chúa nuôi khoảng 3 triệu dân
Do Thái hơn 40 năm trong môi trường sa mạc được thì Ngài không thể nuôi bạn, và
gia đình bạn được sao. Hãy xem lại lòng mình, đừng coi thường Chúa như thế.
Ngài là Đức Chúa Trời
toàn năng, danh của Ngài là El-Shadai, nghĩa là Đức Chúa Trời của sự dư dật. Sự
ban cho của Ngài luôn nhiều hơn là đủ. Hãy học biết tin cậy Ngài luôn
luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét