Xuất Hành
3-6
Những tưởng sẽ sống nốt
phần đời còn lại của mình nơi vùng sâu, vùng xa Ma-đi-an với phận làm thuê cho
nhà vợ, thì đùng một phát, vào một ngày bình thường như bao nhiêu ngày bình thường
khác, Môi-se bổng được Thiên Chúa ‘hỏi thăm sức khỏe’. Môi-se được Chúa kêu gọi
để làm lãnh tụ, làm người giải phóng dân tộc của mình.
Mà Chúa cũng lạ lắm
cơ. Lúc người ta còn trẻ khỏe, hừng hực khí thế chiến đấu, đang ăn nên làm ra
thì không gọi. Cứ nhằm lúc hết đát mới kêu thì còn mần ăn gì được nữa.
Đúng là thoạt trông
thì sự kêu gọi của Chúa dường như … sai thời điểm, và hơi bị nhầm người. Thế
nhưng, thật sự thì hoàn toàn đúng người và đúng thời điểm đấy. Trong chiến lược
của Chúa cho một đời sống thành công thì tính cách bao giờ cũng quan trọng hơn
là tài trí.
Câu trả lời của Môi-se
đối với sự kêu gọi của Đức Chúa Trời cũng chính là phản ứng của đại đa số chúng
ta khi được Chúa tín nhiệm: “Con là ai mà dám đến với Pha-ra-ôn và đem dân
Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập?” (3:11). Chúng ta quyết định chơi bài … chuồn là vì
ta cứ nhìn vào chính mình. Kẻ thấy mình yếu, người xem mình mạnh; kẻ thấy mình
bất tài, người lại cho mình … lắm tài.
Thế nhưng, Chúa không
chọn một người vì tài, dù bất tài hay có tài. Chúng ta không thể hoàn thành
công việc Chúa bởi khả năng tự nhiên của mình. Đây là bài học căn bản nhưng biết
bao người học hoài mà vẫn không thuộc đấy.
Điều duy nhất mà Chúa
trông đợi nơi người được chọn của Ngài là vâng lời, là ô-kơ với Chúa. Đơn giản
rứa thôi. Một khi Chúa đã chọn bạn cho một nhiệm vụ nào đó, thì Ngài cũng đã
chuẩn bị mọi điều cần thiết để bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ đó. Kể cả một
phát ngôn viên “có tài ăn nói” như A-rôn để bù vào chỗ khiếm khuyết của Môi-se
là tật nói cà lăm!
Danh xưng Gia-we
(Jehovah) của Chúa có nghĩa đen là “Ta là” hoặc “Ta là Đấng Ta là” (I am who I
am). Bản tiếng Việt dịch là “Đấng Tự Hữu Hằng Hữu” cũng chưa diễn tả được hết tất
cả ý nghĩa của từ này. Khi Môi-se hỏi: “What is your name?” thì Chúa rằng, “I
AM … TA LÀ”. TA LÀ tất cả những gì con cần. TA LÀ tất cả những gì con thiếu. TA
LÀ …
Từ TA LÀ (Gia-we) này
về sau trở nên vô cùng thiêng liêng đối với người Do Thái đến độ họ không còn
dám nói đến nữa. Mỗi khi ‘đụng’ đến từ này, họ liền thay thế bằng từ “Adonai”
(nghĩa là “Đấng đó”). Chính vì vậy mà khi nghe Đức Chúa Giê-xu bảo “I AM … gốc
nho; I AM … bánh của sự sống; …” thì dân Giu-đa liền rú lên rằng, Phạm thượng,
phạm thượng, báng bổ thần thánh. “Ngươi là người mà dám xưng mình là Đức Chúa
Trời!” (Giăng 10: 33)
Như vậy, vấn đề quan
trọng không phải là bạn có khả năng, có tiềm lực để làm được việc này, việc kia
hay không mà là Đức Chúa Gia-we – Đấng I AM có sai phái bạn làm điều đó hay
không. Nếu câu trả lời là YES thì hãy khởi sự vâng lời Chúa đi, còn nếu là NO
thì chớ có manh động.
Phần Kinh Thánh hôm
nay cũng hé lộ cho chúng ta thấy sự ngăn trở đối với việc đi thờ phượng Chúa của
con dân Chúa là thể nào. Kẻ thù không bao giờ muốn cho dân sự Chúa đi thờ phượng
Chúa. Trong thời của Môi-se, thì Pharaon Ai-cập với quyền lực trong tay, đã dùng
công việc nặng nhọc, bận rộn, để ngăn cản dân Y-sơ-ra-ên đi thờ phượng Đức Chúa
Trời. Còn trong thời của chúng ta đây, thì những Pharaon – những ông chủ đời
nay cũng dùng cùng một phương cách. Khác chăng chỉ là thủ đoạn: xưa thì dùng
đòn roi, hình phạt, còn nay thì dùng tiền – dưới hình thức over-time, tức ô-ti
để ‘trói’, để ‘buộc’ mà thôi. Người lương thấp thì muốn làm thêm vì lương … quá
thấp, người lương cao (như làm trong các quán games trước đây) thì lại muốn làm
thêm vì … tham. Kết cuộc: tiếp tục đời nô lệ, dù mang danh là con dân Chúa.
Pharaon tìm đủ mọi
cách để ngăn cản dân Y-sơ-ra-ên đi thờ phượng Chúa Trời. Nhưng một khi Chúa đã
quyết thì việc tìm cách ngăn cản người ta đi thờ phượng Chúa há chẳng phải là
quá dại dột, đúng không? Với thái độ ngạo mạn, ích kỷ của mình Pharaon đã tự
nguyện rước đại họa vào thân. Trước là cho xứ sở Ai-cập của ông, sau là cho dân
tộc, rồi hoàng tộc của ông.
Án phạt này vẫn còn
nghiệm đúng cho bất kỳ ai có mưu toan ngăn cản dân sự Chúa đi thờ phượng Chúa.
Dù là dùng quyền lực để ngăn cấm hay dùng tiền bạc, vật chất để dụ dỗ người ta
không đi nhóm họp thì kết cuộc cuối cùng vẫn thảm khốc như nhau. Pharaon đã phải
trả giá cho sự ngang bướng của mình bằng một nền kinh tế bị phá nát tan tành, một
môi trường sống bị hủy hoại thảm khốc, một đạo quân thiện chiến bị chôn vùi nơi
biển cả và đau đớn vô ngần là đứa con trai yêu dấu, hoàng tử sẽ nối ngôi báu
đang khỏe mạnh yên lành bổng lăn đùng ra chết!
“Sa vào tay Đức Chúa
Trời hằng sống thì thật là kinh khiếp!” (Hê-bơ-rơ 10: 31).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét