Xuất Hành 1-2
Sách Xuất Hành hay
Xuất Ê-díp-tô ký tiếp nối nơi mà Sáng Thế ký kết thúc: con cháu của Y-sơ-ra-ên
gia tăng cách mạnh mẽ tại Ai cập.
Chỉ lật sang một trang
thôi mà 400 năm đấy. Chừng ấy thời gian đủ để hình thành nên một dân tộc thánh,
chừng ấy thời gian là đủ để cho tội ác của dân Canaan đạt chuẩn để chịu diệt
vong và chừng ấy thời gian là tròn niên hạn mà Trời đã định. (Sáng. 15: 13-16)
Dù Gô-sen xứ Ai cập có
là ‘đất lành’ đi nữa thì đối với dân Y-sơ-ra-ên nơi đó không thể là và không
bao giờ là QUÊ HƯƠNG. Đã đến lúc phải hồi hương rồi. Chính xác, phải là đã đến
lúc phải về chiếm xứ hứa rồi.
Nhưng
tiếng là xứ Hứa song đã có chi đâu, ngoài khu mộ tổ. Chim đậu không bắt, lẽ nào
đi bắt chim bay. Phải chăng, vì lý do đó mà Chúa phải mượn tay Pharaon ‘chơi’ biện
pháp mạnh. Có như vậy, dân Chúa mới chịu nhổ gốc, lên đường; có như vậy thì họ
mới có thể làm thành Thiên Mệnh.
Biện pháp này, hình
như cũng được sử dụng tại Giê-ru-sa-lem đối với Hội Thánh đầu tiên phải hông
ta. (Biết đâu, tình hình mần ăn ngày càng bế tắc, tổng truy quét hết lần nầy
đến lần khác, đối với một số anh chị em nào đấy ở Malaysia cũng là tín hiệu từ
Trời cho việc hồi hương đấy). Thế cho nên, nhiều khi hoàn cảnh, sự việc xảy ra
có vẻ xấu nhưng kết cuộc, hoặc mục đích thì … trên cả tiệt dzời luôn. Chúa mà!
Cũng giống như sách
Sáng Thế ký, trùm lên tất cả suốt 2 chương đầu của Xuất Hành là Sự Tể Trị Của
Đức Chúa Trời, kể cả ‘duyệt’ cho một vị vua ác lên ngôi cai trị Ai cập! Chúa tể
trị từ đầu đến cuối trong việc đem Môi-se vào nuôi dưỡng tại hoàng cung. Kẻ bị
tìm diệt được nuôi nấng đàng hoàng trong nhà kẻ tìm diệt. Đúng là ghét của nào,
Trời trao của đó. He he.
Biết bao nhiêu con em
của những cán bộ cao cấp vô thần, không ưa gì Chúa, được gặp Chúa đang khi du
học và công tác xứ người, và thế là Tin Lành đàng hoàng vô tận ổ luôn. Chúa
đấy!
Chương
trình, kế hoạch của Đức Chúa Trời luôn bắt đầu với một con người, một cá nhân
chớ không phải với một tập thể. Đối với dân Y-sơ-ra-ên lúc bấy giờ thì cá nhân
đó là Môi-se, còn đối với gia đình bạn, gia tộc của bạn và dân tộc của bạn ngày
hôm nay thì người ấy là ai? Và tại sao CÁ NHÂN đó, CON NGƯỜI đó không phải là
chính BẠN?
Có
thể, Môi-se đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi giết người đốc công Ai cập,
dẫn tới việc phải chạy trốn, đánh mất mọi cơ hội, mọi lợi thế để hoàn thành
thiên mệnh. Nói cách khác, bởi sai lầm nầy, Môi-se đã thất bại hoàn toàn. Thế
nhưng Đức Chúa Trời thì không hề thất bại; chương trình của Ngài trên cuộc đời
Môi-se thì không hề thất bại. Chúa đã dùng 40 năm làm thuê nơi sa mạc nắng cháy
Madian để trui rèn tâm tánh người lãnh đạo tương lai.
Có thể, giống như
Môi-se, bạn đã phạm không ít sai lầm, đã không ít lần thất bại, và giờ đang cam
phận làm thuê ngày qua ngày nơi đất khách chỉ để mưu sinh. Có thể, ước mơ giúp
đời ngày nào giờ đã bị mai một bởi gió cát thời gian, nên bạn đã quyết định lấy
việc gia đình làm điều an phận? Có lẽ, bạn đã bỏ cuộc hay đang ấm áp tư tưởng
‘lìa bỏ cuộc chơi’ thì hãy nghe: Chúa chưa hề bỏ cuộc, Chúa không bao giờ BUÔNG
bạn đâu. Già cỡ Môi-se (đến 80 tuổi) mà Chúa còn chưa … ‘tha’ nữa là thanh niên
như bạn; Cà-lăm (nói lắp) hạng nặng như Môi-se mà Chúa vẫn đại dụng, thì đừng
có mong là Chúa sẽ bỏ qua bạn.
Chúa mà đã ‘kết’ ai,
đã ‘chấm’ ai rồi hén, chạy hổng thoát đâu cưng. Cưng có một vị trí đặc biệt
trong chương trình của Đức Chúa Trời đấy, biết không hả.
Hãy lắng nghe, Chúa
đang gọi cưng kìa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét