Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

7 DẤU LẠ THƯỜNG

Khải Huyền 10-13 
Cụ Giăng lại mở ngoặc đơn một lần nữa đấy bà con ạ. Khác với cảnh im phăng phắt khoảng nữa giờ, lúc niêm phong thứ 7 được mở, khi kèn thứ 7 trỗi lên thì trên trời rất chi là … sôi nổi, náo động vì những lời chúc tụng dâng lên Thiên Chúa từ các thiên sứ và các trưởng lão quanh Ngai, còn dưới đất là động đất và mưa đá. Giờ chung kết đã điểm. Hay gọn một từ là HẾT GIỜ! (10: 6)
Trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ gặp lại rất nhiều hình ảnh, chi tiết tương tự như trong các sách tiên tri Cựu ước, đặc biệt là trong hai sách Ê-xê-chi-ên và Đa-ni-ên.
Trước hết, đó là cảnh cụ Giăng ‘bị’ ăn … sách. Giống y chang tiên tri Ê-xê-chi-ên đúng không (Exechien 2: 8 - 3: 4). Cùng một nguyên tắc: phải nuốt Lời Chúa xong rồi mới có thể đi ra giảng Lời Chúa. Chúng ta không thể cho người khác những gì ta không có. Đừng dại dột mà “bỏ qua giai đoạn phát triển … Lời Chúa” nha anh chị em.
Tiếp theo là cảnh đo Đền Thờ. Cũng tương tự như trong Ê-xê-chi-ên 40 – 43, nhưng điểm khác nhau là trong Khải Huyền 11 thì chỉ nói lướt qua, chớ không đi vào chi tiết và chính Giăng phải làm công việc đó chớ không phải thiên sứ như trong Ê-xê-chi-ên.
Đến chương 13 thì hình ảnh các quái thú rõ ràng là copy gần nguyên mẫu trong sách Đa-ni-ên.
Những sự tương đồng này cũng sẽ giúp người đọc hôm nay có thể tự hiểu được ít nhiều về những biểu tượng mà Giăng đã sử dụng trong sách Khải Huyền này. Đó chính là nguyên tắc: “dùng Kinh Thánh để giải nghĩa Kinh Thánh” mà từ xưa đến nay luôn được người tin Chúa sử dụng khi đọc hiểu Lời Chúa.
Thường thì khi đọc sách Khải Huyền, người đọc thường bị cuốn vào vô vàn các hình ảnh, biểu tượng mà Giăng đã sử dụng. Người ta bị hút vào việc tìm cách giải thích, tìm cách xác định ý nghĩa của biểu tượng đó, hình ảnh đó. Mê đến độ quên hẳn việc phải rút ra những bài học áp dụng cho chính mình từ phần Kinh Thánh mà mình đọc hôm đó. Anh chị em có từng … trượt như thế chưa?
Hình ảnh đầu tiên, trong phần Kinh Thánh hôm nay, luôn khiến cho các nhà giải kinh, chuyên lẫn không chuyên, từ xưa đến nay … “đau cái điền”, chính là “hai nhân chứng của Chúa” trong 11: 4-12. Ai cũng muốn truy tận gốc lý lịch của hai vị này.
Một số căn cứ vào câu 4 thì cho rằng đây nói về tổng trấn Xô-rô-ba-bên và thượng tế Giê-hô-sua (Xachari 4). Số khác thì cho rằng, đây là Môi-se và Ê-li vì các phép lạ họ làm giống y chang như những gì mà Môi-se và Ê-li đã từng làm. Số khác thì khẳng định rằng, hai người này là Hê-nóc và Ê-li. Ấy là vì căn cứ theo Hê-bơ-rơ 9: 27 thì “theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét”, mà hai cụ này chưa … chết nên phải ‘tái xuất giang hồ’ để … chết.
Thoạt nghe thì vô cùng chí lý, nhưng thật ra thì có nhiều người (có thể là ngay trong chúng ta đây) sẽ không bao giờ … được chết! Trường hợp này xảy ra khi Đấng Christ tái lâm. Khi ấy, người nào thật lòng tin thờ Chúa sẽ được biến hóa trong tích tắc, được cất lên không trung gặp Chúa và hẳn nhiên, người ấy sẽ nỏ biết chết là gì. Sướng kinh luôn.
Chúng ta học được điều gì từ hai nhân chứng này của Chúa? – Trước hết, đó là trong bất cứ thời điểm nào, ở bất kỳ nơi đâu Chúa cũng luôn có những nhân chứng thật của Ngài. Bất kỳ thời điểm nào Chúa cũng luôn có sẵn những con người can đảm rao giảng Lời Ngài, bày tỏ ý muốn của Ngài cho tha nhân.
Tiếp theo, người được Chúa sai phái luôn được trang bị quyền năng siêu nhiên, cùng sự bảo vệ siêu nhiên. Và cuối cùng, khi một người đã được chọn là chứng nhân của Chúa thì ngay cả sự chết của người ấy cũng được sử dụng để làm chứng về Chúa, để tỉnh thức nhiều người.
Trong chương 12-13, cụ Giăng kể lại 7 dấu hay điềm lạ mà cụ tận mắt chiêm ngưỡng. Đó là một phụ nữ, một bé trai, một con rồng đỏ, thiên sứ trưởng Mi-ca-ên, trận chiến ‘cùng trời cuối đất’ và 2 con quái thú. Và 7 “dấu” này cũng hút … hàng không kém so với hai nhân chứng ở trên trong việc truy tìm ‘gốc tích’ nhân vật.
Người phụ nữ trong chương 12 rõ ràng không phải là Đức Mary như Giáo hội Công Giáo dạy, mà là hình ảnh của dân tộc Y-sơ-ra-ên, từ nơi dân tộc này mà Đấng Cứu Thế Giê-xu đã mặc lấy hình thể con người mà giáng trần. Do đó, “đứa con trai” chính là Chúa Giê-xu. Và cũng chỉ có Chúa Giê-xu mới thích hợp với câu: “con trai ấy sẽ dùng gậy sắt mà cai trị mọi dân tộc; đứa trẻ ấy được tiếp lên tới Đức Chúa Trời, và nơi ngôi Ngài” (12: 5).
Còn con rồng thì đã được giải thích tại chỗ rồi. Đó là “con rắn xưa, gọi là ma quỉ và Sa-tan, dỗ dành cả thiên hạ” (12: 9). Rõ mặt hắn rồi nhé. Thế thì, anh chị em lo mà tự xử với những tấm ảnh mà trước đây mình đã chụp với hắn, hay những hình ảnh hoặc vật dụng trong nhà có ảnh của hắn đi nhé. Không ai chịu nhận là mình đã rước quỷ, rước tà vào nhà để thờ để kính cả, nhưng rõ ràng là hình ảnh con rồng có mặt hơi bị nhiều trong đời sống của từng gia đình người Việt Nam. Thậm chí, người Việt ta còn nhận mình là con cháu của nó nữa cơ đấy.
Vâng, đó chỉ là những hình ảnh mà thôi. Nhưng đó là những vật đáng diệt, những vật dụng ghê tởm đối với Thiên Chúa đấy. Anh chị em có muốn làm vui lòng Chúa không?
Ta có thể nhìn thấy sự quan phòng hay cung ứng vào của Đức Chúa Trời dành cho dân sự của Ngài, mà trong trường hợp này là dân Israel, trước sự tấn công dồn dập của Sa-tan. Đúng là “Chúng sẽ giao chiến với con nhưng không thắng được — Đức Giê-hô-va phán vậy — vì Ta ở với con để giải cứu con.” (Giê-rê-mi 1: 19)
Trong chương 13, Giăng mô tả có hai con quái thú lần lượt xuất hiện. Một con “từ biển lên”, một “từ đất ra”. Rõ ràng cụ Giăng được Chúa cho thấy bản chất thú hay thú tính của hai nhân vật này. Hầu hết các nhà giải kinh đều cho rằng, con thú thứ nhất là Antichrist (có thể là một lãnh đạo chính trị), còn con thứ hai là một tiên tri giả (có thể là một lãnh đạo tôn giáo).
Nếu dùng cặp đôi Chúa Giê-xu – Giăng Báp-tít để so sánh thì cặp quái thú kia chính là Hàng Nhái … giống như thật. Một sẽ giả dạng Chúa Giê-xu, và một giả dạng Giăng Báp-tít. Mục đích là nhằm lừa dối người ta, đặc biệt là người Do Thái (Israel). Vì cho đến tận hôm nay, còn rất nhiều người Do Thái vẫn không chịu tin rằng Đức Giê-xu, người Na-xa-rét là Đấng Mê-sia, tức là Chúa Cứu Thế!
Con thú thứ hai, tức một tiên tri giả – một lãnh tụ tôn giáo nổi tiếng vào thời cuối cùng – có tên được số hóa là 666. Ba số 6 này cũng làm điên đầu không biết bao nhiêu người, cả học thật lẫn học giả đấy ạ. Hễ trên thế giới xuất hiện một nhân vật nào nỗi tiếng thì y như rằng, người ta vội vàng ‘số hóa’ tên của người ấy để xem có đúng là ‘hắn’ hay không. Thế là từ hoàng đế Nê-rô, đến Hít-le, … Tony Blair và gần nhất là Obama đều lọt vào tầm ngắm. Thế nhưng, con thú thứ hai không phải là một lãnh đạo chính trị, do đó nếu có soi thì phải soi các cha, các sư mới đúng chớ nhỉ.
Đối với người tin thờ Chúa, điều cần soi không phải là tên người này người kia có phải là 666 hay không, mà là lòng của mình có thật sự tỉnh thức, tâm của mình có còn gần Chúa khi giờ tái lâm của Chúa đã cận kề hay không.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét