Hê-bơ-rơ 3-4
Những đối thủ tiếp theo sẽ thượng đài để … ‘so tài
cao thấp’ với Đấng Christ là Môi-se và Giô-suê – những người vĩ đại của Đức
Chúa Trời, những người từng được Chúa đại dụng. Người Do Thái gần như là thần
tượng hai vị lãnh tụ này và xem họ như là mẫu mực tuyệt đỉnh của việc được Đức
Chúa Trời đại dụng.
Trong chương 3, Đức Chúa Giê-xu được … ‘so kè’ với
Môi-se, còn trong chương 4 thì Ngài được so với Giô-suê. Đâu là lý chứng của
người viết thơ? – Đơn giản ri nè: Môi-se là đầy tớ trong nhà Đức Chúa Trời. Còn
Đức Giê-xu là Con của chủ nhà. Thế thì Ngài cao trọng hơn Môi-se là không còn
gì để bàn cãi nữa rồi, đúng không?
Môi-se chỉ là tớ, còn Đức Giê-xu là Chủ. Môi-se đã
dẫn dân sự Chúa ra khỏi Ai-cập để vào xứ hứa Canaan, là hình bóng cho sự an
nghỉ của Đức Chúa Trời – sự an nghỉ và bình tịnh mà Chúa muốn cho tất cả chúng
ta được kinh nghiệm thông qua đức tin nơi Đức Chúa Giê-xu Christ. Môi-se dẫn
dân tộc mình hướng về sự an nghỉ mang tính biểu tượng, còn Đức Giê-xu thì đem
tất cả mọi người vào trong sự an nghỉ thật.
Đó là sự an nghỉ được định sẵn cho chúng ta: “Thế
thì vẫn còn sự an nghỉ ngày thứ bảy cho dân Đức Chúa Trời, vì người nào
vào sự an nghỉ đó thì nghỉ các công việc mình cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ
công việc của Ngài.” (4: 9-10)
Điểm nhấn của phần này là ri: Nếu ngừng nương cậy
nơi bản thân và nỗ lực của chính mình, thì bạn sẽ bước vào sự an nghỉ, vì cớ
bạn đã bắt đầu nương cậy nơi công tác của Đức Chúa Trời trong bạn. Đó là ‘bí
kíp’ bị đánh mất của nhân loại. Đó là ‘bí kíp’ mà A-đam và Ê-va đã đánh mất tại
vườn Ê-đen và chỉ mỗi mình Đức Chúa Giê-xu Christ đã đến để phục hồi lại cho
chúng ta.
Một khi chúng ta học biết sống bởi công tác của Đức
Chúa Trời trong chúng ta thay vì bởi công đức hay nỗ lực của riêng mình, thì
chúng ta sẽ kinh nghiệm một đời sống thật sự bình an, yên tĩnh, đầy lòng tin
cậy và đầy quyền năng và không bị khuấy động bởi ngoại cảnh. Và nhờ đó, ta có
thể hoàn thành những việc lớn cho Chúa. Nghịch lý của nguyên tắc này là không
có gì tích cực hơn, hiệu quả hơn và mạnh mẽ hơn so với một đời sống được ở
trong sự an nghỉ của Đức Chúa Trời.
Giô-suê đã cố nhưng không thể đem dân sự vào trong
sự an nghỉ thật. Ông chỉ đem họ vào được đất hứa, biểu tượng của sự an nghỉ mà
thôi. Chỉ duy có Đức Chúa Giê-xu mới ban cho chúng ta sự an nghỉ thật. Thơ
Hê-bơ-rơ bảo chúng ta rằng, “Vậy, chúng ta hãy gắng sức vào sự an nghỉ đó” (4:
11). Do đó, chúng ta cần tránh để không bị ngã đổ như những người Y-sơ-ra-ên
không vâng phục khi bộ hành trong sa mạc năm xưa. Họ đã gục ngã, ra khỏi đường
lối Chúa và đánh mất phước hạnh mà Chúa dành cho đời sống của mình.
Trong chương 3, còn có một lời cảnh báo thứ 2 (lời
cảnh báo thứ nhất thuộc về phần Kinh Thánh của ngày hôm qua 2: 1-3):
“Thưa anh chị em, hãy thận
trọng để không một ai trong anh chị em có lòng gian ác và vô tín đến nỗi lìa bỏ
Đức Chúa Trời hằng sống. Nhưng cứ khuyến cáo nhau hằng ngày đang khi còn được
gọi là ‘ngày nay’ để không một ai bị tội lỗi lừa gạt mà cứng lòng, vì chúng ta
được dự phần với Chúa Cứu Thế nếu chúng ta giữ vững niềm tin cậy ban đầu của
mình cho đến cuối cùng! Như Kinh Thánh dạy: ‘Ngày
nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài thì
đừng cứng lòng như
tổ phụ các ngươi trong cuộc khiêu khích Đức Chúa Trời’” (3: 12-15)
Hãy ghi nhớ và hết sức chú ý nơi lời cảnh báo này:
Đừng cứng lòng và đừng chống cự lại sự hướng dẫn của Đức Chúa Trời. Đừng bao
giờ nói với chính mình rằng: “Tôi luôn đúng trong đường lối mình. Mọi việc đều
ô-kơ cả. Không cần phải thực hiện bất kỳ một sự tiến bộ nào trong mối quan hệ
của tôi với Chúa cả. Tôi không cần phải nghe Chúa phán thêm nữa. Tôi không cần
phải bước vào trong sự an nghỉ của Ngài”.
Một câu hỏi mà mỗi một chúng ta, những người tin
thờ Chúa, cần phải thường xuyên tự chất vấn chính mình cách nghiêm túc và thành
thật. Đó là: “Mình vẫn còn đang sống trong sa mạc hay đã thật sự được vào sống
trong sự an nghỉ của Đức Chúa Trời?” Nếu câu trả lời là “sa mạc” thì lòng của
chúng ta vẫn đang còn bị ‘sa mạc hóa’ đấy hỡi anh chị em. Mà nếu ta đang trong
tình trạng cứng lòng thì chuyện chống nghịch Chúa là điều hết sức tự nhiên.
Anh chị em còn nhớ ẩn dụ về người gieo giống không?
Đất vệ đường và đất đá sỏi là có bà con họ hàng với một tấm lòng bị sa mạc hóa
đấy. Một tấm lòng như thế thì vô cùng khó khăn để nhận lãnh bất cứ điều gì từ
nơi Đức Chúa Trời (sự mặc khải, ân tứ Thánh Linh, sự thăm viếng, phước hạnh,
...). Có chăng chỉ là một đời sống bất an, khô hạn cùng cực mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét