Hê-bơ-rơ 8-10
Đền Tạm (hoặc Đền Thờ tại Jerusalem) thời Cựu Ước liên hệ mật thiết với
hệ thống Luật Pháp Môi-se. Hệ thống luật này bao gồm Mười Điều Răn, các giáo
nghi, giáo luật, dân luật, … (Xem: Xuất hành 20-24; Lê-vi ký 1-17 hay Bộ Hành
Xuyên Kinh Thánh thuộc các ngày 25-26/1; 1-5/2).
Nói như bác Pôl trong thơ Roma thì hệ thống Luật Pháp này là very, very
gút. Đó là những hướng dẫn hoàn hảo cho mọi hành xử của con người. Thế nhưng,
khi đi vào thực tế thì những điều luật này bị vô hiệu hóa. Chúng bị vô hiệu
không phải vì chúng hỏng, mà là … chúng ta bị hỏng, các bác ạ.
Con người chúng ta yếu đuối và bất lực trong việc vâng giữ những đòi hỏi
của Lề Luật này. Ngay cả khi chúng ta cố gắng đến mức tốt nhất đi nữa, thì tất
cả những gì mà chúng ta đạt được chỉ là sự vâng giữ bề ngoài để tránh bị đòn,
chớ bên trong thì vẫn còn lắm sân, si, … sai. Đúng hôn?
Chức vụ tế lễ A-rôn cùng việc thờ phượng Thiên Chúa qua việc dâng tế lễ
nơi Đền Thờ là một phần trong hệ thống Luật Pháp Môi-se được Đức Chúa Trời thiết
lập tại núi Sinai, như là giao ước với dân sự của Ngài. Đó là Giao Ước Cũ, hay
Cựu Ước.
Vì Giao Ước cũ, như đã nói ở trên, là chưa hoàn hảo, nên một Giao Ước
Mới phải được thiết lập là lẽ đương nhiên (8:7). Giao Ước mới cũng được xây
dựng trên cơ sở dâng tế lễ cho Đức Chúa Trời bởi chức vụ của các thầy tế lễ,
nhưng ở cấp độ vượt trỗi hơn, chất lượng hoàn toàn tốt hơn hẵn.
Trong Giao Ước cũ, A-rôn là thượng tế, còn trong Giao Ước mới thì thượng
tế là Đức Chúa Giê-xu Christ. Trong Giao Ước cũ thì tế lễ là thịt các con thú
nuôi hay ngũ cốc được dâng tế, còn trong Giao Ước mới thì chính mạng sống của
Đức Giê-xu Christ là sinh tế (9:1-28). Điểm khác biệt nữa là trong Giao Ước cũ,
thì việc dâng tế lễ cứ phải lập đi lập lại hoài, hết lần này đến làn khác, hết
năm này đến năm khác, còn trong Giao Ước mới thì “chỉ một lần là đủ cho tất cả”
(9:12; 10:1-4, 11-14, 18).
Và chuyện này đã xảy ra rồi, tức Giao Ước mới đã được lập rồi, Di Chúc
đã được lập rồi. Và vì người lập di chúc cũng đã chết rồi nên Di Chúc này đã có
hiệu lực rồi (9:16). Đấy, ý của tác giả thơ Hê-bơ-rơ là rứa đấy.
Đối với Cơ-đốc nhân gốc Do Thái thì chuyện “Cũ Mới” này là có lý do để
lăn tăn, còn đối với chúng ta – những người vốn không thuộc giao ước nào ráo
trọi – thì không gặp khó khăn gì trong việc đón nhận hay bước vào Giao Ước mới
này cả, đúng không?
Nếu có ai đó cắc cớ hỏi: “Tại sao hằng năm không thấy mấy ông cúng tế gì
hết vậy?” thì hãy lịch sự mà trả lời người ấy như ri: “Sao không. Xong lâu gồi.
Do tụi này dâng lễ đúng chuẩn, cực chuẩn luôn, một lần là đủ cho tất cả, nên
không phải cúng đi cúng lại hàng năm như ông đó thôi!”
Nhớ là, trước khi nói câu này thì phải chuẩn bị “đồ nghề’ để chứng đạo nha.
Kiểu gì thằng chả cũng théc méc, rồi hỏi tới cho coi. He he
Nhân đây, cũng xin nhắc lại một lần nữa với các bạn trẻ – nhất là những
bạn có xu hướng muốn phục hồi lại tất cả những gì liên quan đến sự thờ phượng của
người Do-thái – rằng thì là chúng ta đã vào trong Giao ước mới, tức là đã ‘xài’
HÌNH THẬT từ đời tám hoánh nào rồi, nên đừng có thiêng liêng hóa, hay thần
thánh hóa những lễ hội này nọ của họ nữa nha. Trừ lễ Thổi Kèn ra thì tất cả các
kỳ lễ của người Do Thái đã ứng nghiệm hoàn toàn trong Đức Chúa Giê-xu Christ
rồi còn đâu.
Do đó, trong sự thờ phượng Chúa, chúng ta cũng nên phân biệt rõ đâu là
nguyên tắc bất biến của Thánh Kinh, đâu là “hàng đã hết hạn sử dụng” và đâu là
ảnh hưởng văn hóa bản địa lên sinh hoạt của Hội Thánh.
Chẳng hạn, múa cờ khi thờ phượng Chúa thì không có gì sai trật, đúng
không? Nhưng đâu có chỗ nào trong Kinh Thánh đề cập đến việc đấy. Đó là văn
hóa. Rồi hành hương về xứ Thánh, về Jerusalem. Đó cũng là văn hóa. Chính vì vậy
mà bất kỳ Cơ-đốc nhân Indonesia nào cũng muốn được một lần trong đời về thăm Israel.
Ấy là ảnh hưởng từ gốc rễ Hồi Giáo trước đây của họ.
Điều cuối cùng trong phần Kinh Thánh hôm nay là một lời cảnh bảo – lời
cảnh báo thứ 5: Đừng tự lừa dối chính mình!
Là răng? – Là lạm dụng hay khinh lờn ân điển của Đức Chúa Trời chớ răng.
Bởi sự chết đền tội của Đức Chúa Giê-xu mà con đường vào nơi Chí Thánh
hay Cực thánh đã mở toang ra đối với tất cả chúng ta, là những kẻ tin. Chúng ta
không còn cần phải dâng tế lễ hay vâng giữ luật này, lệ nọ để được cứu nữa. Chúng
ta ĐÃ ĐƯỢC CỨU RỒI. Tất cả những ai thật lòng đặt lòng tin nơi Đức Chúa Giê-xu Christ
thì đã được sạch tội rồi.
Chuyện bây giờ là “vào nơi Chí Thánh” nè.
Có phải vì tấm màn chắn (giữa nơi Chí Thánh và nơi Thánh) không còn nữa
thì độ “thánh” của Đức Chúa Trời sẽ bị giảm xuống hoặc là những đòi hỏi nghiêm
ngặt đối với những người vào nơi ấy, tức là mỗi một chúng ta, cũng được … du di
cho thoáng hơn chăng?
Ở đó mà mơ nha các anh, các cha. Để biết thêm chi tiết, xin vui
lòng … đọc kỹ phần còn lại của chương Kinh Thánh hôm nay (10:19-39) cho đến câu
cuối cùng của lá thơ này. Đọc đi để biết Chúa yêu cầu ta PHẢI TỪ BỎ điều gì, PHẢI COI
CHỪNG chuyện gì, phải VÂNG LỜI điều gì, PHẢI LÀM THEO việc gì ... để có thể vào
tận nơi Chí Thánh mà không phải mất mạng nha cưng.
Khi đi vào khu
vực có điện thế cao chừng nào thì cần phải trang bị đồ bảo hộ lao động càng
chất lượng chừng nấy. Nơi Chí Thánh là khu vực “điện thế … siêu cao” đấy. Hỡi anh
chị em, chớ có khinh lờn, vì “sa vào tay Đức Chúa Trời Hằng Sống là một điều khủng khiếp!” đó nha (10:31)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét