Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

MỤC SƯ: ĐỐI NHÂN XỬ THẾ

1Timothe 4-6
Trong ba chương Kinh Thánh hôm nay, Phao-lô tiếp tục ‘mách nước’ cho ông trẻ Timothe cách giữ mình và giữ … người trong hội thánh với tư cách là một người lãnh đạo. Đây là những nguyên tắc đối nhân xử thế mẫu mực không chỉ dành cho những người lãnh đạo trẻ trong các hội thánh mà là còn cho tất cả chúng ta, bất kể mình đang ở địa vị nào đi nữa.
Trước hết, Phao-lô cảnh báo về tình trạng bội đạo, tức chối bỏ đức tin, là tình trạng sẽ xảy ra vào thời kỳ cuối cùng.
Trước hết cần lưu ý rằng bội đạo không phải là một với tà giáo đâu nha. Người theo tà giáo về căn bản thì vẫn tiếp nhận và biết Đức Chúa Giê-xu nhưng lại tin theo một số giáo lý sai lệch. Còn người bội đạo thì chưa bao giờ là người tin Chúa thật sự, dù họ có cho rằng họ là Cơ-đốc nhân đi nữa. Người bội đạo chính là hình ảnh “cỏ lùng” mà Chúa Giê-xu đã từng đề cập đến trong Phúc Âm Mathiơ 13 đấy.
Người bội đạo thì phải nhổ bỏ ngay à? – Không, cứ để chúng đấy. Việc cần làm là “chú trọng đến việc đọc Kinh Thánh trong các buổi nhóm, việc khuyên bảo và dạy dỗ”. Lời Chúa phải là nâm-bờ oanh, chớ không phải là ý kiến, quan điểm, sự khôn ngoan hay hiểu biết của bất kỳ ai – kể cả của các cụ cao niên trong hội thánh (4:7).
Hãy xây dựng cuộc đời của chính mình và của những người khác mà Chúa giao cho bạn coi sóc bằng chính Lời của Chúa.
Nhiều người trẻ trong chúng ta đã biết “giấu Lời Chúa trong lòng để không phạm tội cùng Chúa” (Thi 119:11), song bao nhiều người trong chúng ta đã biết được cách nào để không bị người khác coi thường, xem là trẻ ranh không?
Đây là đáp án: “Đừng để ai khinh con vì trẻ tuổi, nhưng hãy làm gương cho các tín hữu bằng lời nói, cách xử thế, tình yêu thương, đức tin và nếp sống trong sạch” (4:12). Một đời sống gương mẫu trong lời nói, trong việc làm, trong tình yêu, trong sự trung tín và trong sự thánh sạch sẽ khiến những kẻ lắm lời phải … tắt đài, những kẻ cao ngạo phải cúi đầu trước bạn đấy. Mỗi ngày, hãy cậy ơn Chúa mà đạt đến chuẩn này nha cưng.
Chương 5, được dành để dạy về cách đối đãi với những người lớn tuổi, những người thật sự không nơi nương tựa và những lãnh đạo trong hội thánh. Hội thánh phải có trách nhiệm giúp đỡ hoặc chu cấp đầy đủ cho họ (đối với người lãnh đạo thuộc linh) về phương diện tài chánh. Hội thánh phải có trách nhiệm bảo vệ uy tín cho những người lãnh đạo trước những lời vu khống, tố cáo không đủ nhân chứng. Tuy nhiên, nếu người lãnh đạo “sống trong tội lỗi”, tức thật sự sai phạm thì phải đem ra “khiển trách công khai” chớ không nên ém nhẹm theo kiểu ‘xử lý nội bộ’ (5:3, 17-20).
Nhiều anh trai chị gái và thậm chí còn có cả một “vài cha, vài anh” đã là người hầu việc Chúa nhưng vẫn còn quyến luyến, chưa dứt được men cồn thì khi đọc đến lời khuyên của Phao-lô dành cho Timothe: “Đừng chỉ uống nước luôn; nhưng phải uống một ít rượu, vì cớ tì vị con, và con hay khó ở” (5:23) là mừng còn hơn bắt được vàng. He he
Đây nhé, rõ ràng ràng đấy nhé, được phép uống rồi nhá. Mục sư (Timothe) mà còn được phép uống rượu cơ mà. Uống vì sức khỏe thì không vấn đề. Nào, nâng ly. Chúc sức khỏe. Cốp. Cốp. Thế là tới bến luôn.
Đây là chỗ duy nhất trong Kinh Thánh khuyên người hầu việc Chúa nên “dùng tí rượu”. Lý do: ông mục sư í có vấn đề về đường tiêu hóa hay về vấn đề sức khỏe gì đấy. Nói chung là rượu trong trường hợp này có giá trị như là thuốc, theo kiểu “món ăn bài thuốc”.
Thế thì “rượu thuốc” là ô-kê hả Thầy? - Ừ ô-kê, nếu ngươi cũng đang bị bệnh giống như ông mục sư í. Còn nếu không bị bệnh hoặc không muốn bị bệnh thì chớ nha cưng.
Thật ra, câu Kinh Thánh này cũng thuộc dạng đang bị tranh chấp, tức là người ta còn cãi nhau chí chóe, không ai chịu ai đấy. Nếu biết căn nhà đó, hay mảnh đất đó đang bị tranh chấp thì có ai dại gì đặt tiền vào đấy để mua không? Chuyện “dùng tí rượu” (5:23) là đất bị tranh chấp đấy, ngươi còn muốn uống không?
Cuối cùng, chương 6 dành để dạy về thái độ của người tín hữu là nô lệ đối với ông chủ của mình, kể cả người đấy là Cơ-đốc nhân hay không phải là Cơ-đốc nhân. Ngày nay, không còn chế độ nô lệ, không còn cảnh chủ tớ, nhưng … chủ công ty, chủ quán và người làm công thì vẫn còn.
Người tín đồ làm công được dạy phải tôn trọng chủ của mình trong mọi sự để danh Chúa và Đạo Chúa không bị xúc phạm. Thế thì, khi ta không tôn trọng người chủ của mình trên đất thì ta đã cho người ngoại cơ hội để xúc phạm Chúa và coi thường những gì chúng ta tin rồi đấy.
Ngày nay, ở ta cũng đã có rất nhiều con dân Chúa là chủ của các công ty, xí nghiệp. Nếu là công nhân đang làm việc tại những nơi đó thì bạn phải xử sự ra sao í à? – “Đừng lấy cớ là anh em mà thiếu tôn trọng họ, nhưng càng phải phục vụ tận tâm hơn, vì người được phục vụ đó là tín hữu và anh em yêu dấu” (6:2). Đừng để cho người chủ Cơ-đốc của chúng ta sau một thời gian nhận toàn con cái Chúa trong hội thánh vào làm việc đã phải bức xúc mà thốt lên rằng, “từ nay tôi cạch tới già, tôi chẳng thèm nhận … người nhà (Chúa) nữa đâu” đấy nha.
Sự dạy dỗ của Phao-lô trong chương cuối cùng này còn một phần liên quan đến thái độ của con dân Chúa – cả người giàu lẫn kẻ nghèo – đối với tiền bạc. Thế nhưng, những gì bác í đã viết là rõ mồn một rồi, chẳng còn gì để bình nữa đâu.
Không phải tiền bạc là cội rễ của điều ác, mà LÒNG THAM tiền bạc mới là cội rễ của MỌI ĐIỀU ÁC. Tín đồ giàu hay tín đồ nghèo thì cũng phải canh giữ lòng mình trước “thằng Tham” này hết á. Giàu hay nghèo gì thì cũng không nên “đặt hi vọng vào của cải không chắc chắn, nhưng hãy đặt hi vọng nơi Đức Chúa Trời, là Đấng mỗi ngày ban mọi vật một cách dư dật để chúng ta vui hưởng” (6:17)
Chỉ vậy thôi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét