Hê-bơ-rơ 11-13
Thơ Hê-bơ-rơ kết thúc với lời kêu gọi bà
con tín hữu gốc Do Thái hãy bỏ lại sau lưng những lề luật đã lỗi thời để đến
gần với Đức Chúa Trời bằng con đường mới và sống mà Đức Giê-xu đã hoàn tất qua
sự chết của Ngài.
Nhưng tại sao lại phải ‘năn nỉ’ như thế?
- Ấy là vì lúc bấy giờ bà con ta đã và đang bị bắt bớ, bị bách hại. Mà một khi
người ta lâm nạn thì các ý tưởng suy diễn sẽ đồng loạt tấn công trong tâm trí
của những người ấy. Đại loại như ri:
“Biết đâu chừng, đây là hậu quả của việc đổi đạo, bỏ đạo của ta thì
răng. Thôi thì, ta về ta tắm ao ta cho nó lành ông ạ”. Thế rồi, ban đầu là ấm
áp tư tưởng bỏ cuộc thối lui; và tiếp theo là … lối cũ ta về. Xong phim.
Nếu thờ phượng Chúa theo “kiểu mới” – tức
trên cơ sở đức tin nơi sự chết đền tội của Đức Chúa Giê-xu mà thôi – là ô-kơ,
là very gút, thì tại sao tụi tui lại bị ‘uýnh’ đến lên bờ xuống ruộng như dzầy?
Sai mới bị bắt, chớ đúng thì sao lại bị bắt, rồi còn bị uýnh?
Quý dzị bị bắt bớ, bị ngược đãi và thậm
chí bị uýnh không phải vì quý dzị đã phạm sai lầm đâu. Quí dzị bị (mà đúng ra
là được) như dzậy là vì quý dzị đang ở trong giai đoạn tập luyện đức tin đấy
thôi. Nếu hành trình theo Chúa mà chỉ toàn có hoa thơm cỏ lạ, toàn thành công
với lại an nhàn thì cần gì đến đức tin, đúng hôn? Nếu đời ta mà không có nan
đề, thử thách, đau đớn, hay thất bại thì dễ gì mà ta chịu nắm lấy Chúa, dễ gì
ta chịu bám lấy Chúa. Nếu đời ta mà không có nan đề, thử thách, đau đớn, hay
thất bại thì lấy gì mà rèn tập đức tin.
Đức tin mà không được tập luyện thì èo
uốt, ẻo lả, chả nên tích sự gì. Loại đức tin ấy thì có cũng như không. Mà một
đời sống không có đức tin thì “không thể nào sống đẹp lòng Đức Chúa Trời” được.
Sống chung với nhau mà “không đẹp lòng”
nhau, không hài lòng nhau, không vui vẻ với nhau, thì … sung sướng cái nỗi chi.
Đó là cái cảnh BỊ sống chung, chớ đâu phải ĐƯỢC sống chung, dù là sống chung
với Chúa đi nữa, đúng không?
Nầy, hãy thành thật tự kiểm tra xem là bạn
đang BỊ tin Chúa hay ĐƯỢC (tự nguyện) tin nhận Chúa; BỊ đi nhà thờ hay ĐƯỢC đi
nhà thờ; BỊ thờ phượng Chúa hay ĐƯỢC thờ phượng Chúa; BỊ cầu nguyện hay ĐƯỢC
cầu nguyện với Chúa; BỊ đọc Kinh Thánh hay ĐƯỢC đọc Kinh Thánh; BỊ dâng hiến
hay ĐƯỢC dâng hiến; BỊ hầu việc Chúa hay ĐƯỢC hầu việc Chúa; …?
Thôi được rồi, ‘chiện’ hoạn nạn, thử
thách, thậm chí bị chống đối hay bắt bớ là điều không tránh khỏi trên hành
trình bước đi với Chúa theo “kiểu mới”, đúng hôn? Dzậy làm thế nào để tui có
thể dzượt qua mọi trở ngại đó cách … ngon lành? – Dễ ẹt. Chỉ cần bước đi hay
hành xử bởi đức tin thôi.
Bởi đức tin, là sao? – Là giống như
những người tin theo Chúa trong thời xưa dzậy đó. Họ chỉ là những người bình
thường, nhưng lại làm được những chuyện phi thường, lưu danh sử sách đấy.
Bí quyết gì í à? – Họ chỉ đơn sơ tin nơi
tất cả những gì Chúa phán hứa, và tin rằng, Chúa sẽ hoàn thành tất cả những gì
Ngài đã hứa. Nói cách khác, những người được Chúa công nhận là những anh hùng
đức tin trong thời Cựu Ước đã sống cuộc đời của mình dựa trên những lời hứa của
Đức Chúa Trời – thậm chí có những lời hứa mà đến hàng thế kỷ về sau mới được
ứng nghiệm!
Nói cách nôm na thì đức tin có nghĩa là
an nghỉ, là vui hưởng nơi những gì mà Đấng Christ đã làm cho chúng ta trong quá
khứ, và đồng thời nó còn có nghĩa là trông đợi những gì Ngài sẽ đem đến cho
chúng ta trong tương lai.
Bạn có nhớ cảm giác của mình lúc còn bé
mỗi khi gần đến ngày sinh nhật không? Rất là phấn khích và hồi hộp, đúng không.
Bạn biết chắc là mình sẽ được nhận quà cùng những sự thiết đãi đặc biệt. Tuy
nhiên, sẽ còn có đôi điều lúc ấy khiến ta phải tròn xoe mắt … sửng sờ và sung
sướng!
Tiệc sinh nhật bao gồm … cả sự bảo đảm
lẫn sự biết trước, và đức tin cũng giống như vậy (11:1). Đức tin được xác lập
cách vững chắc trên những kinh nghiệm trong quá khứ rằng những điều tốt lành
tươi mới đầy kinh ngạc từ nơi Đức Chúa Trời chắn chắn sẽ thuộc về mỗi một chúng
ta.
“Những kinh nghiệm trong quá khứ” chính
là những gương mẫu của những anh hùng đức tin trong Cựu Ước. Đó là những chuẩn
mực cho một đời sống tin kính mà chúng ta được kêu gọi noi theo. Nhưng đến đó
chưa phải là đỉnh đâu nha. Chúng ta còn được kêu gọi để … bước lên một lê-vồ
(level) sống đức tin cao hơn hẳn nữa đấy. Đó là sống theo gương mẫu của Chúa
Cứu Thế Giê-xu – “Đấng Khởi Đầu và Đấng Hoàn Tất đức tin, Đấng vì niềm vui trước
mặt đã gánh chịu thập tự giá, coi thường sỉ nhục, và đang ngồi bên phải ngai
Đức Chúa Trời.” (12:2)
Trên bước đường theo Chúa, khi phải đối
diện với những thử thách, hay bị bách hại chống đối vì cớ niềm tin thì có hai
xu hướng cám dỗ thường xảy ra. Hoặc là “lối cũ ta về”, tức là trở lại với tôn
giáo cũ, niềm tin cũ, hoặc là sống buông thả, không “theo đuổi sự thánh khiết”
dù vẫn còn đi nhà thờ, vẫn còn giữ lễ. Cả hai đều là nô gút (no good), xấu đều như
nhau. Cả hai đều “hụt mất ân sủng của Đức Chúa Trời”, cả hai đều “chẳng ai thấy
được Chúa” (12:12-17)
Để giữ vững được “phong độ” trên đường
đua này, người tin Chúa cần phải thường xuyên đọc lại gương anh hùng đức tin của
những người đi trước, liên tục nhìn xem Chúa Giê-xu, đồng thời duy trì và phát
triển mối quan hệ cách năng động với những anh chị em đồng đức tin, từ trong
gia đình cho đến trong hội thánh (13:1-19).
Thế giới đang đi dần đến chỗ kết thúc, mỗi
một ngày có thêm nhiều chuyện “rúng động” xảy ra trong mọi lĩnh lực, từ đạo
đức, chính trị, kinh tế, thiên nhiên, …
Chúa đấy.
Chúa đang “dẹp bỏ
các vật bị rúng động tức là các loài tạo vật để những điều bất di bất dịch tồn
tại mãi mãi”. Thế thì, hỡi anh
chị em, hãy tỉnh thức, “hãy ghi ơn và hãy lấy lòng kính sợ, tôn kính
mà phục vụ Đức Chúa Trời cách đẹp lòng Ngài” (12:27-28)
“Cầu xin Đức Chúa Trời bình an,
là Đấng bởi huyết giao ước đời đời mà đem Đấng Chăn Chiên Lớn là Đức Chúa
Jêsus, Chúa chúng ta, ra khỏi cõi chết, cung
ứng cho anh em mọi ơn lành
để làm theo ý muốn Ngài, và thực hiện điều đẹp ý Ngài trong chúng ta qua Đức
Chúa Jêsus Christ. Nguyện vinh quang quy về Ngài đời đời vô cùng! A-men.” (13:20-21)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét