Khải Huyền 4-6
Vào đầu chương 4, Giăng nhận được
lịnh trực chỉ thiên đàng để xem trước “những điều sau này phải xảy đến”. Thế là
trong tích tắc, Giăng đã được tận mắt chứng kiến cảnh thiên cung vô cùng lộng
lẫy, uy nghiêm, thánh thiện với Thiên Chúa toàn năng đang ngự trên ngai, giữa
điệp điệp trùng trùng những lời ca khen chúc tán. Và sau đó, Chiên Con, tức Đức
Chúa Giê-xu lần lượt tháo ấn niêm phong. Giờ thi hành án chính thức bắt đầu.
Khá nhớ là Giăng dùng ngôn ngữ biểu
tượng để kể lại cho chúng ta những gì cụ tận mắt nhìn thấy ở trên trời. Mà ngôn
ngữ biểu tượng thì bao giờ cũng chỉ mang tính cách tương đối, chớ không thể mô
tả đúng, chính xác tầm mức và bản chất của sự vật được. Đơn giản là có những sự
vật, bản chất thuộc về trời, về cõi thần linh thì không hề có trong cõi tự
nhiên, trong vốn từ của con người chúng ta. Bí từ là như thế.
Điều này cũng tương tự như khi cố
gắng giải thích “bông tuyết là gì” cho một người Việt Nam chưa từng tận mắt
chứng kiến tuyết rơi vậy. Ta có thể bảo rằng tuyết giống như bông gòn,
hoặc tuyết giống như … nước đá bào (xay nhuyễn) để ăn chè hay sinh tố. Thế
nhưng, thực tế thì tuyết không phải là bông gòn cũng không phải là nước đá xay
nhuyễn. Tuyết là tuyết. Rứa thôi.
Những nhà giải kinh theo trường phái
Tiền Đại Nạn (những người tin rằng Hội Thánh sẽ được cất lên trước cơn Đại Nạn)
luôn đồng hóa biến cố Giăng được “cất lên trời” (4: 2) với việc Hội Thánh sẽ
được cất lên. Thứ nhất là vì họ xem Giăng đại diện cho Hội Thánh, và thứ hai là
vì từ chương 4 cho đến tận chương 19 của sách Khải Huyền không còn nhắc đến Hội
Thánh nữa. Tuy nhiên, cứ căn theo văn mạch mà xét, thì điều này rõ ràng là …
hơi bị ‘ép người quá đáng’ rồi. He he.
Trước hết, trong phần Kinh Thánh hôm
nay, điều chúng ta học được là xì-tai ngợi khen thờ phượng Chúa đúng nguyên bản.
Nếu đọc cách chậm rãi hai chương 4 và 5, ta sẽ nhận thấy được ‘ở trên đó’ người
ta thờ phượng Chúa rất chi là … ồn ào, náo động. Ngồi có, quỳ có; đàn có, trầm
hương có; nghiêm túc có, quăng nón mũ tưng bừng bừng có; và đặc biệt là ai cũng
lớn tiếng. Nói cũng to mà hát cũng to. Đã thế mà ca đoàn còn muôn muôn, nghìn
nghìn, hằng hà sa số thì … độ ồn không thể nào tả xiết. Hát hò kiểu đấy mà
chiếu theo công văn 1290, ngày 13/10/2015 của Tổng Liên Hội Hội Thánh Tin Lành
Việt Nam (Miền Nam) thì bị kỷ luật nặng là cái chắc. He he. Thế mà Chúa không
phản ứng, không quở, không rầy chi hết mới lạ chứ. Rõ ràng là Chúa thích xì-tai
đấy rồi còn gì.
Đó đâu phải là xì-tai Ngũ Tuần, Ân Tứ
chi mô, xì-tai Thiên Đàng đấy chớ. Nếu đến giờ này, anh chị em vẫn còn dị ứng
với xì-tai ngợi khen thờ phượng ‘ồn ào’, ‘lộn xộn’, ‘thiếu kỉnh kiền’ thì gấp
rút mà thay đổi, mà tập cho quen đi nhé. Kẻo mai này về trễn mà không hòa nhập
được thì khổ đấy. Nhớ nha.
Trong sách Khải Huyền có một cụm từ
thường được hiểu là nói về Đức Thánh Linh nhưng hơi bị … khác người. Đó là “bảy
ngọn đèn cháy sáng trước ngai, đó là bảy linh của Đức Chúa Trời” (4: 5); “bảy sừng và bảy mắt, tức là bảy linh của Đức Chúa Trời” (5:
6). Thoạt trông thì cứ như là Đức Chúa Trời có 7 vị thần hoặc có 7 Đức Thánh
Linh vậy. Nếu thế thì mâu thuẩn với việc chỉ có một Đức Thánh Linh mà thôi. Còn
nếu 7 ‘vị’ (đèn/sừng/mắt) ấy đúng là 7 thần linh riêng biệt thì Đức Thánh Linh
ở đâu, sao không thấy nơi Ngai Thiên Chúa?
Để ‘hóa giải’ cho vụ này, người ta
luận rằng, 7 linh mà sách Khải Huyền nói đến là cách mà cụ Giăng phải chật vật
mô tả Đức Thánh Linh vĩ đại trong vốn từ vô cùng giới hạn của con người mà
thôi. Điều này cũng tương tự như tiên tri Ê-sai đã ‘phát biểu’ trước đây vậy
(Esai 11: 2). Chỗ này ta cũng phải tạm chấp nhận, chờ ngày về trễn sẽ rõ. Đành
phải cảm thông với cảnh bí từ của cụ thôi. He he
Giờ ta vào chương 6. Chiên Con khai
ấn.
Có 6 ấn, hay 6 dấu niêm phong được
Đức Chúa Giê-xu mở ra trong chương này nhưng chỉ có 5 biến cố xảy ra trên đất.
Nhớ là dấu niêm phong nơi cuộn sách được mở ra trên trời, nhưng Giăng được nhìn
thấy cả trong 2 thế giới: thế giới thần linh và thế giới vật chất dưới đất.
Đầu tiên là một người cưỡi ngựa
trắng, đầu đội vương miện, tay cầm cung (không có tên), đi đến đâu thắng đến
đấy. Đấy là trong cõi thần linh. Còn trong cõi thế, thì có lẽ lúc đấy một nhân
vật sẽ xuất hiện trên thế giới. Người này rất có tài trong việc thương thuyết,
đàm phán. Chính người sẽ dàn xếp tất cả mọi xung đột, đem các bên ngồi vào bàn
đàm phán, ký hiệp ước hòa bình. Thế là thế giới được hưởng hòa bình. Hẳn nhiên,
người này không phải là Đấng Christ.
Tiếp sau giai đoạn hòa bình, là chiến
tranh trên toàn thế giới. Thần chiến tranh xuất hiện
Tiếp theo sau chiến tranh là đói kém,
lương thực, thực phẩm trở nên khan hiếm, nhưng những mặt hàng xa xỉ (rượu dầu)
thì vẫn còn … vô tư. Đó là công việc của lão Hắc Thần
Tiếp theo sau Hắc Thần là Tử Thần với
chỉ tiêu là ‘hốt gọn’ 25% dân số trên toàn thế giới. Tử Thần được phép sử dụng
4 loại công cụ hỗ trợ để hoàn thành nhiệm vụ. Đó là “gươm dao, đói kém, dịch lệ
và các loài thú dữ trên đất” (6: 8). Hãy tưởng tượng
xem khi điều đó xảy ra, các quốc gia sẽ cuống cuồng chống đỡ như thế nào. Mà
chống răng được? – Đã vào sổ đen rồi, có mà chạy đàng trời.
Cuối cùng, niêm phong thứ 6 được mở.
Động đất kinh hoàng. Trời long, đất lỡ. Vũ trụ quay cuồng. Điều lạ là mọi người
trên đất lúc ấy biết rất rõ biến cố này là “cơn giận của Chiên Con”, là “ngày
thịnh nộ của Đấng Chí Cao”. Thế nhưng, họ lại đi cầu khẩn với đá, với núi giúp
mình “tránh mặt Chúa” thay vì hạ mình xuống trước Chúa để ăn năn tội, xin được
Chúa thương xót.
Dường như, lúc ấy người ta không có
khả năng ăn năn tội như thời hiện tại mà chúng ta đang sống đây thì phải. Họ
biết Chúa giận họ, họ biết mình sai phạm nhưng đã muộn mất rồi, không còn cơ
hội để ăn năn.
Xin Chúa dùng điều này để tỉnh thức
mỗi một chúng ta và qua chúng ta tỉnh thức nhiều người còn chưa chịu trở lại
cùng Thiên Chúa là Cha đích thực của họ, để thờ phượng Ngài và để được hưởng
đặc quyền làm con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét