Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

BÁM CHẮC MỤC TIÊU

1 Tesalonica 1-5 
Hội thánh Tesalonica được thành lập trong chuyến truyền giáo lần thứ 2 của Phao-lô. Sau 3 tuần ‘chiến đấu’ quyết liệt, Phao-lô và đồng đội đã bị ‘đám quần chúng tự phát’ thưa ra chính quyền về tội ‘gây rối trật tự công cộng’ (Công vụ 17: 1-9). Thế là bác í buộc phải … lên đường đến Bê-rê, rồi A-then (Công vụ 17:10-34). Tại A-then, Phao-lô sai phái Timothe trở lại Tesalonica “để xây dựng và khích lệ đức tin” của những tín hữu mới 3 tuần tuổi Đạo trước sự bắt bớ khốc liệt đang xảy ra tại đó (1 Tesalonica 3:2). Và thơ 1 Tesalonica này được viết sau khi Timothe hoàn thành nhiệm vụ trở về. Lúc bấy giờ, Phao-lô đã chuyển đến Cô-rinh-tô (Công vụ 18: 1-18).
Vì được viết để khích lệ, an ủi những người đang bị bách hại vì cớ niềm tin nơi Chúa nên kết cấu cũng như văn từ của thơ Tesalonica thứ nhất này cũng khác với tất cả những thơ tín của Phao-lô. Theo ý người ta tin thì đây là bức da-meo đầu tiên thuộc kinh Tân ước mà Phao-lô đã viết, và cũng không loại trừ khả năng ‘hắn’ là sách đầu tiên của Tân ước đấy ạ, tức là ‘hắn’ được viết trước cả 4 sách Phúc Âm kia đấy.
Phao-lô dành cả 3 chương đầu để tuôn đổ lòng mình ra với “đàn con thơ dại”. Biết đâu họ nghĩ rằng bác rời Tesalonica là vì sợ bắt bớ thì răng. Dám lắm chớ, vì họ còn quá non trẻ mà. Thế cho nên, bác mới nhắc lại “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”, lúc bác rao giảng Phúc Âm cho họ, khi vừa được … xuất kho ở thành Philip; Thể nào bác vừa làm việc các ngày trong tuần để kiếm sống, rồi cuối tuần phục vụ họ làm sao; vv và vv … (2:1-11).
Đâu là cách mà Phao-lô đã sử dụng để an ủi, khích lệ những người đang trong hoạn nạn khó khăn? – Khen ngợi họ, tuyên dương họ.
Tuyên dương họ điều gì? – công việc của đức tin, công lao hay công khó của tình yêu và sự kiên nhẫn trong hy vọng của họ (1:3). Điều đặc biệt là ba phẩm chất của người tín hữu tại Tesalonica này cũng chính là tiểu đề cho từng chương (1-2-3) của thơ tín này đó nha.
Hãy dành thì giờ ngâm kíu cả … ‘3 đứa tụi nó’, không chỉ để nhận dạng, mà còn để chiếm hữu chúng, khiến chúng ngày càng gia tăng trong chính đời sống của mình.
Nhưng tại sao lại cần phải gia tăng? - Ấy là vì hiểm họa của lòng tự mãn. Một khi mà ta tự nhủ với lòng là “đủ rồi”, thì đó là lúc mà ta chính thức từ bỏ công việc của Chúa, tức công việc của đức tin. Năm xưa, cú ngã của vua Đa-vít cũng bắt đầu ở chính chỗ này (2 Samuen 11) và ngày nay cú ngã của không ít những người hùng của Chúa, những vị lãnh đạo các Hội Thánh lớn cũng bắt đầu đúng ngay chỗ ấy đấy.
Vì lý do đó, mà ngay sau khi tuyên dương là Phao-lô liền thúc giục bà con cô bác ở Tesalonica tiếp tục tấn tới trong đức tin của họ; gia tăng tình yêu thương đối với người khác và thêm lời tạ ơn trong mọi sự.
Trong 2 chương còn lại của thơ tín này, Phao-lô dành để giải thích và hướng dẫn về 4 vấn đề mà người tin thờ Chúa tại Tesalonica đang đối diện trong đời sống mỗi ngày.
Trước hết, là làm thế nào để một người tin thờ Chúa có thể … sống sạch giữa một xã hội mà chuyện sinh hoạt tình dục vô luân, phóng đãng được xem là … hết sức bình thường (4:1-8). Sao mà giống với cảnh sống của cộng đồng người Việt xa quê ở trong nước cũng như ở nước ngoài quá hén?
Gian dâm hay tình dục phóng đãng là tình trạng ăn ngủ, sinh hoạt tình dục với người khác phái mà chưa phải, hoặc không phải là vợ hay chồng của mình. Nghe này: nếu hai người chưa đăng ký kết hôn, chưa cưới hỏi đàng hoàng thì KHÔNG PHẢI là vợ chồng của nhau.
Cho dù hai đứa có gọi nhau là ‘chồng yêu’, ‘vợ yêu’ hay là gì của nhau đi nữa; cho dù bạn bè hay láng giềng xung quanh có chấp nhận tình trạng của chúng và gọi chúng là “vợ chồng” đi nữa, hay thậm chí là chúng đã có con với nhau đi nữa, thì trước mắt Đức Chúa Trời chúng là kẻ đang phạm tội gian dâm, không “biết gìn giữ thân thể mình cho thánh sạch và tôn trọng”; chúng đang “sa vào tình dục phóng đãng như người ngoại, là những kẻ không nhận biết Đức Chúa Trời.” (4:3-5)
Quan điểm của Chúa trong chuyện này là rất rõ ràng đây nhé: “Trong vấn đề nầy, chớ có ai vi phạm, hay LỢI DỤNG anh em mình; vì Chúa là Đấng trừng phạt tất cả những điều đó” (4:6). Đừng có mà lợi dụng, dụ dỗ con người ta phạm tội tà dâm, ngoại tình với mình nha các anh các chị. Chẳng nhẽ, đợi đến lúc bị “trừng phạt” rồi mới chừa hay sao?
Vấn đề tiếp theo mà bác Pôl đề cập đến là làm răng để sống một đời lương thiện và có hiệu quả? Theo bác í thì việc “yêu người khác cách thiết thực” là hãy kiếm một công việc để làm và chăm chỉ làm việc í để nuôi lấy thân, đừng làm gánh nặng cho người khác, và làm gương xấu cho người ngoại. (4:9-12). Đấy, thực tế rứa đấy. Sống Đạo là rứa đấy. Tin thờ Chúa đúng nghĩa là rứa đấy.
Vấn đề tiếp theo liên quan đến việc Chúa tái lâm (4:13 – 5:11). Có lẽ là vì chỉ có 3 tuần ở Tesalonica nên bác Pôl đã không thể dạy cách đầy đủ về đề tài này. Thế là bà con thắc mắc. Rằng, chúng em thì ô-kơ rồi, khi Chúa trở lại thì a-lê-hấp đi ngay. Nhưng còn những người thân đã chết của chúng em thì răng? Thế là bác í giải thích blah, blah, …
Điều mà chúng ta cần lưu ý ở đây lời cảnh báo “thức canh và tỉnh táo” trước giờ Chúa tái lâm. Chúa bảo “giờ Chúa đến như kẻ trộm lúc đêm khuya”, tức là rất chi là bất ngờ. Thế nhưng, không phải là bất ngờ đối với những người tin kính Chúa (5:4-5). Anh chị em ơi, hãy nhìn vào cuộc sống quanh ta mỗi ngày, nhìn vào cái cách mà người ta đối xử gian ác với nhau, nhìn vào những biến động đang xảy ra trên thế giới, đặc biệt là tại khu vực Trung Đông, thì anh chị em sẽ thấy rằng thời điểm Chúa trở lại không còn xa mấy đâu.
Ai cũng dễ dàng tin rằng Chúa Cứu Thế Giê-xu sắp tái lâm. Thế nhưng, không phải người tin thờ Chúa nào cũng đang sống, cũng đang phục vụ, xử sự trong cuộc sống mỗi ngày với nhận thức rằng Chúa sắp tái lâm.
Thì giờ ngắn ngủi lắm, hãy vui hưởng cuộc đời này bằng cách ban cho người những điều tốt đẹp – ban cho tình yêu chớ không phải hận thù, ban cho hòa thuận chớ không phải phân rẽ, ban cho niềm tin chớ không phải lòng vô tín. Hãy giữ lòng vui mừng, sống đời biết ơn, tín trung cầu nguyện, và nhạy bén với sự dẫn dắt của Chúa.
Nguyện xin chính Đức Chúa Trời bình an thánh hóa anh chị em hoàn toàn. Nguyện tâm linh, tâm hồn và thân thể anh chị em được gìn giữ trọn vẹn, không có gì đáng trách trong ngày Chúa Cứu Thế Giê-su, Chúa chúng ta quang lâm” (5:23)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét