Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

HẾT CỬA RỒI CƯNG!

2 Giăng
Thơ thứ 2 của Giăng là lá thơ duy nhất trong kinh Tân Ước có người nhận là một phụ nữ. Song với cái kiểu úp úp mở mở ngay khi mở đầu, từ người gởi cho đến người nhận như thế, thì chưa hẵn “quý bà được chọn” kia là một người thật. Có khi “bà” ấy là một hội thánh cũng nên.
Tại sao phải sử dụng nickname như thế í à? – Chịu. Có lẽ, hội thánh đang thời bị bắt bớ, bách hại.
Gia đình “bà được chọn” hay “Hội Thánh” này đang bị mấy tay giáo sư giả quấy rầy. Phải xử với mấy ông sư lang thang này ra làm sao cho đúng chuẩn là nội dung chính của lá thơ này.
Người tin Chúa luôn được khuyên dạy phải yêu thương người khác, rộng lòng tiếp khách, đặc biệt là những người hầu việc Chúa, giảng dạy Lời Chúa. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là yêu … vô tư, tiếp đón vô tư, không cần suy xét hay phân biệt gì ráo trọi.
Đồng ý là trong cuộc đời, không ít kẻ bổng dưng … hết thấy đường khi yêu, song tình yêu của một người có Chúa không phải là loại cảm tính, mù quáng như thế. Tình yêu thật không loại bỏ lý trí. Nó quân bình giữa tình và lý. Mà cái lý của người tin Chúa thì được đặt hoàn toàn trên những sự dạy dỗ của Chúa, tức là lời Kinh Thánh.
Chính vì được thôi thúc bởi tình yêu mà Thiên Chúa đã sai Con của Ngài đến chịu tội thay cho nhân thế trên đồi Gô-gô-tha; song đối với những ai không tin điều đó thì phải bị hình phạt thôi. Nói cách khác thập tự giá và sự xử phạt là hai mặt của tình yêu. Một đại diện cho tình yêu được đón nhận, còn mặt kia là dấu hiệu của việc tình yêu bị chối từ.
Đối với những ông/bà sư thầy đi giảng dạo (DẠO chớ không phải đạo) khắp nơi với những sứ điệp … “tào lao, xịt bụp”, xuyên tạc nhân thân của Đức Chúa Giê-xu, phá đổ đức tin của người khác, thì chỉ có một cách đối xử duy nhất là CẤM CỬA chúng mà thôi. Thậm chí, cụ Giăng còn bảo là đừng thèm chào hạng ấy. Chỉ cần chào thôi thì cũng đã dự vào công việc ác của chúng rồi (c. 10-11).
Chịu khó xem lại friend-list (danh sách bạn bè) trên phây của mình đi nha anh chị em. Đừng thiếu hiểu biết mà “tham dự vào công việc ác” của những kẻ “đi quá xa và không tiếp tục ở trong sự dạy dỗ của Đấng Christ” (c.9) khi kết bạn với chúng hay share lại những sờ-ta-tụt của chúng.
Lời Chúa dạy rõ ràng như thế rồi đấy. Đừng có mà tự trách mình hay lên án người là sao không đối xử với nhau cách yêu thương nha cưng.
Đối với những thành phần xuyên tạc chân lý, dạy dỗ sai trật Kinh Thánh như nầy, mà sau khi lấy tình yêu thương khuyên nhủ song vẫn không chịu nghe thì phải … lật mặt kia của tình yêu ra: thi hành án Cấm Cửa thôi.
Nếu có thằng trộm vào nhà mình mà bị mình phát hiện thì mình sẽ xử làm sao: đập cho phát chết tươi hay mời nó ngồi xuống bàn bạc … cùng nhau khai thác?
Đã biết tay ấy là tà giáo, đã biết đám đấy là dạy dỗ bậy bạ thì có gì phải lăn tăn khi từ chối tiếp chúng nhỉ. Dù chúng có là gì với ta đi nữa, dù có ơn sâu nghĩa nặng bằng nào đi nữa thì đâu thể ngu ngơ mà rước sói vào chuồng, đúng không?
Anh em hãy đề phòng, đừng đánh mất thành quả mà anh em đã dày công gây dựng, nhưng hãy cố gắng để lãnh trọn phần thưởng nơi Chúa  (c.8)
Bạn có quá dễ dãi với chính mình hay với người khác nhân danh tình yêu không? Có phải bạn đã im lặng bỏ qua sai phạm vì không muốn “nói ra sự thật trong tình yêu” chăng?
Cửa nhà bạn đang mở hay đóng đối với những “kẻ lừa dối và là kẻ chống Chúa Cứu Thế” đấy?


Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

TUYỆT ĐỈNH YÊU THƯƠNG

1 Giăng 1-5
Giăng, “người môn đồ được Chúa Giê-xu yêu”, đã viết lá thơ này để giúp đỡ những tín hữu trong việc bước đi với Chúa – Đấng là hiện thân của sự sáng, tình yêu và sự sống.
Sống đạo hay theo Chúa thật sự thì lời nói phải đi đôi với việc làm. Cầu nguyện tiếp nhận Đức Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa, rồi học biết một số tín lý hay giáo lý thì ô-kơ. Nhưng tất cả những điều đó sẽ là vô nghĩa nếu hành vi, lối sống của chúng ta không được (hoặc không chịu) thay đổi.
Sứ điệp của cụ Giôn là ri nì: nếu thật sự có Chúa Giê-xu sống trong đời sống của mình, thì bạn không thể nào sống trong tội lỗi, làm những điều sai trật, trộm cắp và dối trá, cũng như sinh hoạt tình dục phóng đãng được. Còn nữa, nếu thật sự có Chúa Giê-xu sống trong đời sống của mình, thì bạn không thể nào giữ lòng thù ghét đối với những anh chị em đồng đạo được. Bạn phải thay đổi lối sống của mình.
Thật ra, từ bé chúng ta đã được dạy phải “thương người như thể thương thân”. Rồi mọi nhà hiền triết, tư tưởng cũng như tất cả các tôn giáo trên thế gian, từ xưa đến nay, đều dạy con người ta làm lành, lánh dữ, tu nhân tích đức cả, chớ không riêng gì đạo Chúa. Thế giới có thừa những lời khuyên khôn ngoan, chỉ có điều là người ta không tìm đâu ra năng lực hay khả năng để làm theo hay để sống theo những lời khuyên khôn ngoan ấy mà thôi.
Thế thì, bằng cách nào người tin Chúa có thể thay đổi lối sống của mình hay bởi đâu mà người tin Chúa có khả năng để làm theo những lời khuyên dạy của Chúa? – Câu trả lời của Giăng là chính sự thông công mật thiết với Đức Chúa Giê-xu sẽ đem lại cho chúng ta quyền năng hay khả năng siêu nhiên để sống theo những lời khuyên dạy của Ngài.
Càng gần gũi Chúa chừng nào thì ta càng dễ dàng tha thứ cho người khác, yêu thương người khác; càng gần gũi Chúa chừng nào thì ta càng dễ dàng từ bỏ tội lỗi, đắc thắng cám dỗ. Đơn giản là vì càng gần Chúa, bạn sẽ nhận ra được rằng những gì mà thế gian đang mê đắm, đang cho là giá trị thì không thật sự có ý nghĩa, không thật sự có giá trị như thế.
Thật ra, những người xung quanh chúng ta không mấy ấn tượng và cũng không dễ bị thuyết phục bởi những gì chúng ta KHÔNG CÒN LÀM – tức là những thói quen xấu – sau khi tin thờ Chúa đâu. (Có thể, bạn đã từng nghe những câu đại loại như: “Điều đó đúng là tuyệt vời đối với cậu, nhưng mình thì lại thích ăn nhậu và hút hít, nên mình không muốn tin như cậu”). Thế giới này sẽ bị đánh động bởi những gì chúng ta LÀM. Chính những hành động yêu thương sẽ khiến cho Phúc Âm có sức hấp dẫn đối với cộng đồng quanh ta.
Đồng ý là về lý thì một người đã thật sự có Chúa Giê-xu trong đời sống của mình thì không thể hay chính xác hơn là không được phép phạm tội. Thế nhưng, trong thực tế thì một người sau khi tin Chúa vẫn còn phạm tội. Trường hợp đấy thì phải xử thế nào? – Tự người ấy phải xưng nhận tội lỗi của mình với Chúa để được tha thứ (1:9). Xưng nhận tội lỗi, hay còn gọi là ăn năn trong trường hợp này không phải để đạt được sự chấp nhận của Chúa, mà là để loại bỏ những chướng ngại hay những rào cản do tội lỗi để lại trong mối thông công của người ấy với Chúa.
Khi một người thật lòng ăn năn tội và cầu nguyện tiếp nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa, thì ngay thời điểm đó, mọi tội lỗi – trong quá khứ, trong hiện tại và trong cả tương lai – của người ấy, ĐÃ được Chúa tha, Chúa xóa sạch sẽ. Người ấy trở nên là con của Đức Chúa Trời. Nếu sau đó, người ấy phạm tội thì không vì thế mà quyền làm con, cũng là sự cứu rỗi, của người ấy sẽ bị tước mất. Tội lỗi của người ấy chắc chắn là sẽ làm Chúa buồn, hoặc làm Chúa giận, tức là làm tổn hại mối quan hệ (thông công) với Chúa. Để làm hòa lại với Chúa thì người ấy cần phải hạ mình xin lỗi Chúa, tức là ăn năn.
Nghe giang hồ đồn rằng, mấy anh chị “duy ân điển” hay “siêu ân điển”, tức những người tin theo sự dạy dỗ của sư Joseph Prince, đang cố gắng ‘sửa sai’ người tin thờ Chúa khắp nơi rằng thì là ngày nay ta không cần phải ăn năn khi đã … nhỡ phạm tội, vì cớ Chúa đã tha cho ta sạch sẽ từ đời xưa rồi. Nếu đúng là như thế, thì rõ ràng là mấy boạn này chưa phân biệt được ý nghĩa của sự ăn năn khi tiếp nhận Chúa Giê-xu và ăn năn lúc phạm tội khi đã là Cơ-đốc nhân rồi.
Trong thơ này của cụ Giăng có hai địa chỉ thuộc dạng “đất tranh chấp”, khiến cho lắm kẻ đau đầu nhức óc, từ ngày xưa cho đến tận hôm nay. Cả hai đều nằm ở chương 5. Một là “ba nhân chứng” (5:6-8), còn hai là “tội đến nỗi chết” (5:16-17).
Liên quan đến 3 chứng: Thánh Linh, Nước và Huyết thì chỉ cần đọc phần Kinh Thánh này trong Bản Diễn Ý là có thể hiểu được rồi:
Chúng ta biết Chúa Cứu Thế là Con Thượng Đế, vì chính Thượng Đế đã từ trời xác nhận lúc Chúa Giê-xu chịu lễ báp-tem, và khi Ngài chịu chết trên cây thập tự - vâng, chẳng những lúc Chúa chịu báp-tem mà cả lúc Ngài hy sinh tính mạng. Thánh Linh là Thần Chân lý, cũng chứng nhận Chúa Giê-xu là Con Thượng Đế? Chúng ta có ba bằng chứng: tiếng phán của Thánh Linh trong lòng chúng ta, tiếng phán từ trời khi Chúa Cứu Thế chịu báp-tem, và tiếng phán trước khi Ngài hy sinh tính mạng. Tất cả đều xác nhận: Chúa Cứu Thế Giê-xu là Con Thượng Đế.
Như vậy, “nước” là nói đến việc Chúa Cứu Thế Giê-xu chịu báp-têm nước, còn “huyết” là đề cập đến sự chết của Chúa Cứu Thế Giê-xu trên thập giá. Ý của cụ Giăng là từ lúc sinh ra, cho đến lúc chết trên thập giá, Giê-xu luôn là Chúa Cứu Thế.
Cụ nói thế là vì có một nhóm tà giáo lúc bấy giờ không công nhận Chúa Giê-xu là Đấng Christ, tức Chúa Cứu Thế kể từ lúc sinh ra cho đến khi chết trên thập giá (4:1-3). Theo những người này này thì “Đấng Christ” – được hiểu là quyền phép và ảnh hưởng của Đức Chúa Trời hiện diện – chỉ giáng xuống trên con người Giê-xu, dưới dạng chim bồ câu, lúc Người nhận báp-têm mà thôi. Và đến trước lúc Giê-xu thọ nạn trên thập tự giá thì “Đấng Christ” đó đã lìa khỏi Ngài!
Cuối cùng là théc méc “tội đến nỗi chết” (5:16-17). Cần nói ngay là tội này không cùng lê-vồ (level), không cùng bản chất với “tội không được tha” (Mat.12:31-32). Thế thì “chết” ở đây là chết về phần xác, chớ không chết về phần hồn, tức là mất sự cứu rỗi đâu nha. Đây là kiểu chết … trước thời hạn chỉ dành riêng cho những người đã tin thờ Chúa.
Kinh Thánh không cho biết “tội đến nỗi chết” là những tội gì, nhưng cứ theo hậu quả mà xét thì hai trường hợp tại hội thánh Cô-rinh-tô (1 Corinhto 5:1-5; 11:27-31) dường như có liên quan đấy. Anh chị em nào quan tâm về vấn đề này thì có thể tự nghiên cứu thêm từ những địa chỉ Kinh Thánh sau đây: Esai 1:15; Giê-rê-mi 15:1; Ê-xê-chi-ên 14:14, 20; Miche 3:4.
Viết đến đây đột nhiên nghĩ đến những cái chết trẻ, thậm chí còn quá trẻ vì bệnh của nhiều người hầu việc Chúa trong thời gian gần đây. Ngoài trường hợp của bà Đô-ca (Công vụ 9:36-37), thì hình như trong Kinh Thánh không có người hầu việc Chúa nào chết vì bệnh thì phải. Không lẽ, những trường hợp chết trẻ vì bệnh kia lại rơi vào trường hợp mà cụ Giăng bảo là có cầu nguyện cũng vô ích đây sao (?)
Hỡi anh chị em, hỡi quý tôi tớ Chúa, hãy tỉnh thức!


Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

NHIỄM ĐỘC RỒI CƯNG!

2 Phê-rơ 1-3 
Dù thuộc dạng “cây cao bóng cả” nhưng bác Pi-tơ chỉ viết có mỗi 2 meo (mail). Lá thơ đầu, bác nhủ cho người ta cách chịu đòn, còn lá thơ sau, tức thơ ni bác chỉ cho người ta cách uýnh lại.
Uýnh ai, uýnh ai? – Uýnh cái đám giáo sư giả, giảng sư dỏm. Đám nội xâm này đang làm tàn hại các hội thánh bởi các giáo lý sai trật và bởi lối sống vô luân. Chúng phá nát Hội Thánh còn bạo hơn là sự bắt bớ, bách hại từ những kẻ thù bên ngoài ấy chứ.
Uýnh chúng bằng gì? – Uýnh chúng bằng sự hiểu biết đúng đắn, chân thật về Đức Chúa Trời và về Chúa Cứu Thế Giê-xu (1:1). Mà sự hiểu biết đúng đắn, chân thật này chỉ đến từ những nhân chứng được trực tiếp nghe-nhìn (cỡ bác í) và từ Lời Kinh Thánh mà thôi (1:16-21)
Bác “mần chứng” rằng, lúc Chúa Giê-xu hóa hình trên núi (Mat.17:1-5), thì bác đã được nghe tận tai, thấy tận mắt. Tuy nhiên, bác lại khuyên mọi người là phải chú ý nơi “các lời tiên tri”, tức Kinh Thánh vào thời bấy giờ. Không phải chú ý nơi những “sự hiện thấy”, cũng không phải nơi “những tiếng phán từ trời”, mà là nơi Lời Kinh Thánh.
Không có gì sai nơi “sự hiện thấy”, hay nơi “những tiếng phán từ trời” cả. Cả hai đều ok. Song lý do mà người tin Chúa chúng ta cần phải chú ý nơi Lời Kinh Thánh là vì “lời nầy như ngọn đèn soi sáng nơi tối tăm, cho đến khi ban ngày lộ ra và sao mai mọc trong lòng anh em”.
“Sự hiện thấy”, “tiếng phán từ trời”, mỗi món đều có giá trị sử dụng riêng của nó. Nhưng để uýnh giặc, để chém đầu kẻ thù thì chỉ có GƯƠM, tức Lời Chúa, là thích hợp mà thôi.
Hiểu giá trị và đẳng cấp của Lời Chúa rồi hén.
Trong chương 1, bác Pi-tơ đã cho trình làng một chiếc thang tăng trưởng vô cùng độc đáo, đảm bảo không đụng hàng (1: 5-9). Nếu kể đức tin là bậc đầu tiên thì có 7 bậc cả thảy. Này nhé: đức tin, nhân từ, hiểu biết, tiết độ hay tự chủ (self-control), kiên nhẫn, lòng tin kính (godliness), tình huynh đệ (brotherly kindness: philadenphia/φιλαδελφία), tình yêu (agape/ἀγάπη).
Đấy, cứ là phải ‘ắt’ (add) vào cho bằng hết cơ số nhá. Còn nếu không đủ thì sao í à? – Thì “là người cận thị, người mù, quên rằng mình đã được thanh tẩy khỏi những tội lỗi cũ” chứ sao (1:9).
Giờ hãy thành thật với chính mình xem nào: cận mấy độ rồi?
Sang chương 2, Phê-rơ vạch mặt đám sư, thầy tà đạo này cách không thương tiếc luôn. Có thể nói là bác í chửi chúng xối xả luôn, không kiêng nể gì hết gáo. Nào là quân lì lợm kiêu căng, ăn nói ngạo mạn, chỉ sống theo bản năng; Nào là đám “lợn tắm bùn dơ”, “chó ăn chè … mửa”. Và cuối cùng là tuyên án: Án tử đã được tuyên lâu rồi và vẫn còn nguyên hiệu lực đó nha con (2:3)!
Uy dũng cớ thiên sứ kia mà Chúa còn bụp một phát cho rớt đài; cả một thế giới người là người trước Nước Lụt như thế mà Chúa còn xóa một … nước cho sạch bong; hay giàu sang rực rỡ như Sô-đôm và Gô-mô-rơ nọ mà Chúa còn nướng một … lửa cho đi tro, thì Chúa lại đi tiếc một nhúm con nhang đệ tử tà đạo các ngươi à. Sở dĩ, Chúa chưa luộc hay ba-bí-kìu (barbecue) tụi bây là để dành “để hình phạt cho đến ngày phán xét” đó thôi (2:4-6, 9).
Lo mà ăn năn, sám hối đi, hỡi mấy ông thầy tà. Đừng ở đó mà lén lút, mà lẻn vào các hội thánh rồi giảng dạy nhăng cuội “chối bỏ Chúa là Đấng đã mua chuộc” ngươi, để rồi phải “chuốc lấy sự hủy diệt nhanh chóng cho chính mình” (2:1). Chết không toàn thây đấy con.
Lúc bấy giờ, có một tà thuyết đang tích tắc … tót (talk) rằng, Chúa Giê-xu sẽ không trở lại nữa. Tức là sẽ không có chuyện Chúa tái lâm đâu. Đó là lý do mà Phê-rơ dành cả chương 3 để giải thích lý do dường như “chậm trễ” này của Chúa đấy.
Bác í bảo rằng, mọi sự vẫn đang diễn ra “y như những gì đã chép” bởi các tiên tri và các sứ đồ. Lý do của sự “chậm trễ” là vì Chúa “kiên nhẫn đối với anh em, không muốn một người nào chết mất mà muốn mọi người đều ăn năn” (3:9).
Câu Kinh Thánh này thường được sử dụng trong công tác truyền giáo và thường được hiểu là dành cho người chưa được cứu. Tuy nhiên, đối tượng được đề cập ở đây là “anh em”, thậm chí là “anh em rất yêu dấu” nữa cơ (3:8), tức là những người đã tin nhận Chúa rồi. “Tin Chúa rồi” mà Chúa vẫn còn đang kiên nhẫn, đang nhịn nhục đối với họ là vì cớ gì? (3:9, 15)
Chúa không muốn họ – những người tin Chúa rồi – chết mất. Chết vì răng? – Vì mất cảnh giác, vì dính quả lừa nên khi Chúa Giê-xu trở lại thì những người thuộc thành phần này cũng bị bỏ lại để được … ăn lửa nguyên con luôn.
Xưa cũng như nay, thời nào cũng có tà giáo hoạt động cả. Hàng thật càng chất lượng, càng giá trị, càng nổi tiếng, thì càng khiến cho quân bất lương tìm đủ mọi cách để làm hàng giả, hàng nhái, hàng dỏm. Trừ những tay an ninh đội lốt tôn giáo hay những kẻ mạt hạng đột lốt thầy tu đi ăn xin thì đố có ai nghe nói đến những tà giáo này, tà giáo nọ trong Phật giáo, trong Hồi giáo, hay trong Ấn Độ giáo. Tất cả các loại tà giáo chỉ nhắm vào mỗi Cơ-đốc giáo (Christianity) mà thôi. Nói dzậy là hiểu rồi hén.
Thế thì, “thưa anh em yêu dấu, anh em đã biết trước điều nầy; vậy, hãy thận trọng, kẻo anh em cũng bị lôi cuốn theo sự lầm lạc của những kẻ gian ác đó mà đánh mất lòng kiên quyết của mình. Nhưng hãy tăng trưởng trong ân điển và sự hiểu biết Chúa và Cứu Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus Christ. Cầu xin vinh quang thuộc về Ngài, từ nay cho đến đời đời! A-men.” (3:17-18)


Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

CAN TRƯỜNG CHỊU KHỔ

1 Phê-rơ 1-5
Dưới sự cảm thúc của Đức Thánh Linh, sứ đồ Phê-rơ đã viết lá thư này để động viên, khích lệ những tôi con Chúa đang phải trãi qua những cơn bách hại kinh hoàng vì cớ niềm tin Cơ-đốc của mình, từ bạo chúa Nê-rô.
Trước hết, Phê-rơ nhắc nhở cho người đọc của mình rằng Đức Chúa Trời đã ban cho họ đặc ân “được sinh lại”. Họ đã “được tái sinh với đầy hy vọng sống” (1:3), hay nói nôm na là họ đã trở nên “khác người”, “khác đời” rồi. Cho nên, việc bị đời nó hất hủi, nó mắng chửi, và thậm chí là nó có thượng cẳng tay, hạ cẳng chân – vì cớ mình chuyển sang tin thờ Chúa – thì cũng đừng lấy gì làm ngạc nhiên.
Chuyện bị chống đối, bị bắt bớ chắc chắn sẽ xảy ra. Người tin Chúa cần phải luôn chuẩn bị sẵn sàng cho thời điểm đó và cần phải học biết cách ứng xử thế nào cho đúng khi bị bắt bớ, bị ngược đãi, bị bách hại vì cớ niềm tin của mình. Đấy, ý chính của bác Pi-tơ trong thơ này là như thế.
Bác í khuyên mọi người hãy có thái độ vui mừng khi bị bách hại.
Vui là vì “được dự phần trong sự đau khổ của Chúa Cứu Thế” (4:12). Vui là vì qua lò thử thách thì đức tin của chúng ta sẽ được tinh luyện, loại bỏ mọi tạp chất, cáu cặn như kiểu như người ta … luyện vàng í (1:7; 4:1).
Thái độ là rứa, còn hành động cụ thể thì răng? – Hãy bắt chước Đấng Christ bằng việc mặc lấy tinh thần thuận phục lẫn nhau, kể cả phục … lão vua ác khát máu đương lúc bấy giờ là Nê-rô nữa đấy!
Vợ chồng thuận phục nhau thì dễ; mấy bạn thanh niên mà vâng phục các vị lãnh đạo trong hội thánh thì … không vấn đề; đầy tớ đầu phục chủ thì ... chuyện nhỏ. Tôn trọng những người ấy, yêu thương những người ấy, cầu nguyện hoặc chúc phước cho những người ấy là lẽ đương nhiên. Thế nhưng, tôn trọng những kẻ nói xấu mình, làm lành cho những kẻ bách hại mình, chúc phước cho những kẻ bắt bớ mình thì khó à nha. Cực khó nữa là đằng khác. Song đó lại là ý muốn của Chúa đối với chúng ta, những người được chọn để được tái sinh, để hưởng ơn cứu rỗi đấy.
Dù bạn có đang bị bắt bớ vì cớ tin thờ Chúa hay không; dù những ông/bà “vua” hiện đang cầm quyền tại nơi bạn sinh sống là tốt hay ác thì cũng hãy kiểm tra xem thái độ và hành vi của bạn đối với những người lãnh đạo đó có xứng hợp với những gì mà bác Pi-tơ khuyên dạy trong thơ này không nhé.
Bạn có thường nói xấu hay phê phán, chửi lén hay rủa sả mấy ổng, mấy bả không đấy? Rồi còn chuyện cầu nguyện chúc phúc cho mấy vị đó thì sao? (3:9-10). Đừng quên là Chúa nghe, Chúa thấy hết đó nha. Không cần phải cài rệp nghe lén, hay sử dụng điệp viên gì cả thì Chúa cũng biết được em nào đang nguyền rủa vua trong phòng ngủ, hay thậm chí là chỉ trong tư tưởng cơ mà (Truyền Đạo 10:20).
Là người tin thờ Chúa thì chúng ta đã được kêu gọi đến sự nên thánh, tức là biệt riêng ra cho Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, đang khi trãi qua những khổ nạn, bắt bớ vì cớ niềm tin thì người tin Chúa lại càng phải bày tỏ một đời sống ngay lành, không chỗ trách được càng hơn. Được như thế thì ta sẽ dễ dàng … làm ‘tắt đài’ những kẻ đặt điều, vu khống, chống đối.
Khi bị bách hại, bắt bớ hãy nhìn theo gương Chúa Cứu Thế Giê-xu í. Chúa hoàn toàn không có tội lỗi gì cả, cũng chẳng có chỗ nào chê trách hay bắt bẻ gì được. Thế mà, Chúa cứ … im như thế, chịu phục như thế. Có mục đích cả đấy. Chúa chịu như thế là để cứu chúng ta, những “kẻ bất chính”; Chúa chịu như thế là “để đem chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời” đấy (3:18).
Nôm na là Chúa khổ để ta được sướng. Thế thì, giờ đến lượt ta được gọi vào “chịu khổ” để cho những “kẻ bất chính” tiếp theo được sướng, thì đừng có mà cằn nhằn, than oán nhé. Đây chính là ý tưởng chủ đạo mà bác Pi-tơ muốn giải bày trong phân đoạn 3:13-22, một phần Kinh Thánh “thuộc dạng tranh chấp” đấy.
Liên quan đến phân đoạn Kinh Thánh này, thì từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu người đã ‘théc méc’, cùng vô vàn cách giải thích xoay quanh 2 câu hỏi chính: (a) Những “linh bị tù” kia là ai: là người hay là thiên sứ? và (b) Chúa Cứu Thế đã đi giảng cho đám tù nhân ấy khi nào?
Người thì bảo những “linh bị tù” kia đích thị là những thiên sứ sa ngã (Sáng 6:1-8; 2 Phê-rơ 2:4-5, 9; Giu-đe 6-7), còn kẻ thì tin rằng, chúng phải là người – những người “không vâng phục Đức Chúa Trời” trong thời Nô-ê cơ đấy. Hẳn nhiên, “bị cầm tù” ở đây chỉ là linh (spirit) của mấy ảnh mấy chỉ thôi chớ còn bo-đì (body), tức thân xác, thì đã dành tặng cho cá lớn cá bé trong trận Đại Hồng Thủy rồi còn đâu. He he.
Chuyện “giảng cho đám tù nhân” nầy cũng cãi nhau chí chóe như thế.
Người thì khẳng định rằng, chuyện đó xảy ra trước khi Chúa sống lại, cụ thể là trong thời điểm giữa sự chết và sự sống lại của Chúa Giê-xu. Đó là lúc mà linh của Chúa “đã xuống trong các vùng thấp hơn ở dưới đất” (Epheso 4:9) để “giảng cho các linh bị tù”. Chúa giảng gì thì bác Pi-tơ hổng chịu nói, nhưng chắc chắn là không phải giảng Tin Lành để cho chúng có cơ hội lần thứ hai để ăn năn đâu nha.
Số khác thì cho rằng, chuyện đã xảy ra từ trước trận Nước Lụt cơ. Theo đó, chính Linh của Đấng Christ (the Spirit of Christ), tức là Đức Thánh Linh – Đấng đã khiến Đấng Christ sống lại từ trong cõi chết – qua môi miệng của Nô-ê, “đã đi giảng” cho những người sống đồng thời với Nô-ê trong thời trước Nước Lụt. Việc Linh của Đấng Christ “giảng” qua môi miệng Nô-ê cũng giống như cách mà Linh của Đấng Christ hành động qua các tiên tri Cựu ước vậy thôi (1:11).
Hầu hết những lời giải thích đều vướng phải lỗi lầm căn bản là … “bứng gốc”, là đem câu Kinh Thánh ra khỏi mạch văn nên … mạnh ai nấy diễn. Đến độ quên phắt rằng, bác Pi-tơ đang đề cập đến chuyện nớ (Chúa Giê-xu đã chịu khổ … đi giảng …) là nhằm động viên, khích lệ những người đang ở trong cơn bách hại, bắt bớ vì cớ niềm tin của mình nơi Chúa.
Giải nghĩa kiểu chi thì cũng phải xâu chuỗi các tình tiết, các sự kiện, mắc xích lại với nhau theo đúng mục đích ấy. Còn bằng không thì đó chỉ là … vãi kinh chớ không phải giải kinh; nếu có giải kinh thì chỉ là giảng giải kinh … dị mà thôi. He he
Nếu bám sát theo bối cảnh bản văn và mạch ý tưởng của Phê-rơ từ 3:13 – 4:2 thì lối giải thích rằng chuyện xảy ra vào trước Nước Lụt là hợp lý hơn cả.
Điểm kết mà Phê-rơ muốn người đọc của mình hướng đến sau khi mời cho bằng được cụ Nô-ê góp mặt là ri nì: sự phán xét chắc chắn sẽ đến, kẻ ác sẽ bị tiêu diệt, còn người công bình – không kể là ít hay nhiều – thì bảo đảm là sẽ được cứu, được vui hưởng đời sống mới trong một thế giới mới. “Vậy, vì Đấng Christ đã chịu khổ trong thể xác, thì anh em cũng hãy lấy tư tưởng ấy làm vũ khí; vì người nào đã chịu khổ trong thể xác thì đã đoạn tuyệt với tội lỗi, để bao lâu còn sống trong thể xác thì anh em không sống theo những dục vọng con người, mà theo ý muốn Đức Chúa Trời.” (4:1-2)
Hay nói cho vuông là: “Thánh Thì Thắng!”

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

ĐÂU CHỈ LÀ NGHE

Gia-cơ 1-5 
Gia-cơ là em kế, về phần xác, của Đức Chúa Giê-xu. Ông là “mục sư quản nhiệm” đầu tiên của Hội thánh Chúa tại Jerusalem. Thoạt trông thì nội dung thơ Gia-cơ dường như đi ngược lại với những gì Phao-lô dạy dỗ về sự “xưng nghĩa bởi đức tin”. Chính vì vậy, nên thơ Gia-cơ đã từng bị Martin Luther (người khởi động phong trào Cải Chánh dẫn đến việc hình thành nên các hội thánh Cơ-đốc giáo – ở Việt Nam hay gọi chung là các Hội Thánh Tin Lành) ‘xài xể’ cách thậm tệ luôn đóa.
Gia-cơ nhìn nhận rằng, có thể có một kết luận sai đầy nguy hiểm từ phương trình đơn giản: “sự cứu rỗi = đức tin + … na-thing (nothing), tức là nỏ cần thêm bất cứ điều gì khác nữa”.
Một người có thể tuyên bố xanh rờn rằng, “miễn là tớ có đức tin, còn việc tớ sống ra răng, tớ mần chuyện chi thì cũng không quan trọng”. Thế nhưng, bác Giêm (James, tức Gia-cơ) thì quất phát rành rành thế này: “Đức tin mà không đem đến sự thay đổi trong thái độ thì thật sự chẳng có đức tin gì ráo trọi!”
Đức tin mà không có hành động tương ứng (việc làm) thì chẳng qua chỉ là … đứt bóng mà thôi. Đó là đức tin chết. Mà đức tin chết thì thà không có đức tin còn tốt hơn. Đức tin thì phải … “động thủ”; nó phải sản sinh kết quả và phải nhìn thấy được.
Đức tin chỉ bằng lời nói là chưa đủ; đức tin chỉ dừng lại ở việc chấp nhận hay đồng ý về phương diện lý trí là chưa đủ. Đức tin phải được chuyển thành hành động. Suốt cả thơ tín của mình viết cho những tín hữu gốc Do Thái, Gia-cơ đã hợp nhất đức tin thật với những kinh nghiệm thực tiễn mỗi ngày bằng việc nhấn mạnh rằng, đức tin thật luôn hành động, luôn … “mần việc”, bởi vì nó tạo ra những người làm theo Lời Đức Chúa Trời.
Mà TIN là răng hì? – Nói cách đơn giản thì tin là LÀM theo tất tần tật, tuốt tuồn tuột những gì Chúa bảo ta làm. Nếu Chúa bảo “đừng”, bảo “chớ” thì … xì-tốp, còn nếu Chúa bảo “hãy” thì … a-lê-hấp quất ngay. Rứa thôi.
Mà đối với bác Giêm thì LÀM không chỉ là mần, là động chân, động tay mà còn liên quan đến động khẩu, tức là động lưỡi nữa đấy. Thế cho nên, đối với bác í thì thái độ thiên vị nhất bên trọng nhất bên khinh, thái độ vô tâm đối với người nghèo, rồi thì cãi cọ, nói năng đắng chát, và thái độ kiêu ngạo – tất cả đều không xứng hợp với luật yêu thương ở đẳng cấp … hoàng gia mà Đấng Christ đã triển khai.
Liên quan đến “đức tin trong hành động”, phần Kinh Thánh hôm nay cũng lướt qua chút ít về những thử thách, những giai đoạn khủng hoảng trong đời sống của người tin thờ Chúa.
Đối với người này, thì khủng hoảng thực sự là một tai họa, nhưng trong cái nhìn của người khác thì có thể nó là một cơ hội. Bạn có thể xem những nan đề của mình như là “sự vui mừng trọn vẹn”, nếu bạn nhìn chúng từ viễn cảnh của Đức Chúa Trời. Ấy là vì đức tin mà một khi được … thử lửa sẽ đem đến tính kiên nhẫn (1: 3), trưởng thành (1: 4), và phần thưởng dư dật của Đức Chúa Trời (1: 12)
Hãy khám phá xem những loại thử thách nào được kể ra trong thơ Gia-cơ mà bạn hiện đang phải đối diện. Rồi sau đó cầu hỏi Chúa để biết phải hợp tác với Ngài cách nào trong việc “nâng cấp” đức tin của chính mình cho đến chừng đạt chuẩn pờ-rồ (pro) hẳn thôi nha.
Nếu anh chị em nào vẫn còn yêu mến Bản Dịch Cũ 1926 thì trong 3: 4 có một từ mà không phải ai cũng hiểu được ‘nó’ là ‘cái chi chi’. Đó là từ “cạy bát”. Mới nghe cứ như dân tổ tôm, xóc đĩa không bằng. Nguyên câu là ri: “Hãy xem những chiếc tàu: dầu cho lớn mấy mặc lòng, và bị gió mạnh đưa đi thây kệ, một bánh lái rất nhỏ cũng đủ CẠY BÁT nó, tùy theo ý người cầm lái.”
Bánh lái là vô-lăng thì dễ rồi, đúng không. Còn “cạy bát”? – Hẳn nhiên, người chịu khó suy đoán theo cả văn cảnh thì chắc cũng đoán được là điều khiển, là lái. Tuy nhiên, chính con xác thì “cạy” là lái sang trái, còn “bát” là lái sang phải đấy. Trong Kinh Thánh (Bản Dịch Cũ) không thiếu những từ cổ được sử dụng mà bà con cô bác ta mỗi khi đọc đến cứ phải hiểu phiên phiến rứa đó.
Lời Chúa là Luật. Luật mà cứ hiểu phiên phiến, đại khái như thế rồi đem ra áp dụng đại trà thử hỏi sao không … “Nguyễn Thanh Chấn” hay “Huỳnh Văn Nén” cho được. Hic
Cuối cùng là câu Kinh Thánh tuy không dài nhưng … quyền năng thì thôi rồi luôn: “Lời cầu nguyện của người công chính rất quyền năng và linh nghiệm” (5: 16).
Ai được gọi là người công chính? – Thì là người thật lòng tiếp nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa chớ ai (Roma 10: 9-10). Kiểm tra lại xem bạn có phải là người công chính chưa nhé. Rồi ấy à? Good.
Nghe này, nếu bạn thật sự là người công chính – tức là nếu bạn đã thật lòng tiếp nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa – thì lời cầu nguyện của bạn là “quyền năng và linh nghiệm”. Bạn có biết điều đó chưa?
Mà linh nghiệm là răng? – Là cầu chi được nấy. Nôm na ri nè: hễ bạn mà mở miệng cầu xin Chúa, thì y như rằng Chúa liền gật đầu cái ‘gụp’, ký cái ‘gẹt’ và phán một câu mát lòng mát dạ: “duyệt ngay”! Vâng, lời cầu nguyện của bạn ‘bách phát, bách trúng’ như thế đấy.
Tuy nhiên, nếu như từ trước đến nay bạn chưa hề biết được điều này, thì dù ‘nó’ có được cài đặt sẵn trong ‘máy’ của bạn rồi đi chăng nữa, bạn cũng chẳng thấy ích lợi chi mô.
Nào hãy kích hoạt nó đi, rồi sử dụng ngay tiện ích của nó. Chúa đang chờ để được nhìn thấy đức tin của bạn chuyển động kìa!


Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

ĐỨC TIN DÀI THEO NĂM THÁNG

Dừng Chân Lần Thứ 45
NHÌN LẠI
Dù người viết thơ Hê-bơ-rơ vẫn còn là điều kín giấu, nhưng sức công phá của lá thư này là quá sức rõ ràng. Sự sinh ra về phương diện tâm linh chỉ mới là chuyện khởi đầu. Đó là điều bắt buộc để người tin Chúa tiến đến chỗ trưởng thành và thăng tiến trong mối quan hệ với Đức Chúa Giê-xu Christ. Đừng để bị cám dỗ trở lại … đường xưa lối cũ, vì cớ con đường Giê-xu là con đường tốt nhất.
Chúa Giê-xu trỗi hơn các thiên sứ … hơn cả Môi-se … trội hơn hẵn Giô-suê … hơn cả mọi tiên tri. Ngài đã cung hiến một phương cách tốt hơn … một sinh tế tốt hơn … một công tác hơn … và một sự an nghỉ tốt hơn. Cũng chính vì thế mà tác giả bức thư “tin chắc về những công việc tốt hơn” (Hê-bơ-rơ 6: 9) đối với những độc giả của mình khi thúc giục họ trưởng thành trong Đấng Christ
Con đường tốt hơn này đã từng in dấu chân của những người tuận đạo và những người hùng thời Cựu Ước, những người mà đức tin và lòng kiên nhẫn của họ có thể trở nên nguồn khích lệ vô tận cho bao thế hệ theo sau. Nơi họ chúng ta khám phá ra lẽ thật mang tính giải phóng rằng “người nào đến gần Đức Chúa Trời phải tin rằng Ngài thực hữu, và Ngài là Đấng ban thưởng cho những ai tìm kiếm Ngài” (Hê-bơ-rơ 11: 6)
NHÌN LÊN
Quãng đường dài nhất mà bạn đã từng chạy không nghỉ là bao nhiêu? Và bạn cảm thấy thế nào khi cuối cùng đường đua kết thúc? Dù là một vận động viên marathon đi nữa, thì bạn cũng không bao giờ muốn chạy lại ngay lập tức một lần nữa, đúng không?
Đời sống Cơ-đốc nhân sẽ là một cơn gió thoảng nếu nó chỉ là một cuộc đua nước rút – là cuộc đua 100 mét của sự chịu đựng, là một phần tư dặm của sự kiên nhẫn và là nữa cuộc đua của sự kiên định. Tiếc thay, đời không phải thế. Đời sống Cơ-đốc còn hơn là một cuộc đua marathon (đua đường dài).
Đối với Môi-se, đó là cuộc “lội bộ” suốt 120 năm từ Ai-cập đến Ma-đi-an, rồi trở lại Ai-cập để đến đồng bằng Mô-áp. Đối với Nô-ê, nó bao gồm cả một thế kỷ dài đóng tàu dưới sự giám sát chặt chẽ của Đức Chúa Trời. Đối với Ap-ra-ham, điều đó có nghĩa là chờ đợi đứa con của lời hứa suốt 25 năm.
Không phải cuộc đua nước rút nhưng chắc chắn là một bài tập luyện sức chịu đựng. Và chính đức tin bền bỉ của những anh hùng Cựu ước này trên con đường dài mà họ đã dấn bước, đã cung ứng những lời chứng … dài theo năm tháng cho mãi đến tận hôm nay.
NHÌN TỚI
Khi nghĩ đến một gương đức tin bền bỉ ngay trong thế hệ của mình, thì ai là người sẽ xuất hiện trong trí của bạn? Sau đây là một vài gợi ý cho những ứng viên xứng đáng:
§  Một người hầu việc Chúa trung tín rao giảng Phúc Âm suốt 40 năm
§  Một cặp vợ chồng chung thủy trong hôn nhân và trung tín trong công tác qua mọi nan đề thử thách, thay vì để cho nan đề thử thách chia rẽ họ ra.
§  Một giáo sĩ tận tụy trên công trường truyền giáo suốt 30 năm
§  Một giáo viên trường Chúa Nhật, người đã trung tín dạy hết lớp này đến lớp khác, hết thế hệ này đến thế hệ khác trong hội thánh.
Tại sao chúng ta lại không trân trọng sự trung tín của những người đó bằng một cuộc gọi thăm hỏi, hay một món quà thiết thực nhân dịp Mùa Yêu Thương, tức Giáng Sinh đang về, ngay hôm nay? Khá nhớ rằng, đời sống của họ là những tấm gương sống động giải bày Hê-bơ-rơ 12: 1-2 đấy. Hãy ghi khắc lời Chúa nhắn nhủ đến mỗi một chúng ta:
“Hãy nhớ những người dắt dẫn mình, là người đã truyền giảng lời Đức Chúa Trời cho mình. Hãy xét xem kết quả cuộc đời họ và bắt chước đức tin họ. Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” (Hê-bơ-rơ 13: 7-8)


Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

TUYỆT ĐỈNH ĐỨC TIN

Hê-bơ-rơ 11-13 
Thơ Hê-bơ-rơ kết thúc với lời kêu gọi bà con tín hữu gốc Do Thái hãy bỏ lại sau lưng những lề luật đã lỗi thời để đến gần với Đức Chúa Trời bằng con đường mới và sống mà Đức Giê-xu đã hoàn tất qua sự chết của Ngài.
Nhưng tại sao lại phải ‘năn nỉ’ như thế? - Ấy là vì lúc bấy giờ bà con ta đã và đang bị bắt bớ, bị bách hại. Mà một khi người ta lâm nạn thì các ý tưởng suy diễn sẽ đồng loạt tấn công trong tâm trí của những người ấy. Đại loại như ri:  “Biết đâu chừng, đây là hậu quả của việc đổi đạo, bỏ đạo của ta thì răng. Thôi thì, ta về ta tắm ao ta cho nó lành ông ạ”. Thế rồi, ban đầu là ấm áp tư tưởng bỏ cuộc thối lui; và tiếp theo là … lối cũ ta về. Xong phim.
Nếu thờ phượng Chúa theo “kiểu mới” – tức trên cơ sở đức tin nơi sự chết đền tội của Đức Chúa Giê-xu mà thôi – là ô-kơ, là very gút, thì tại sao tụi tui lại bị ‘uýnh’ đến lên bờ xuống ruộng như dzầy? Sai mới bị bắt, chớ đúng thì sao lại bị bắt, rồi còn bị uýnh?
Quý dzị bị bắt bớ, bị ngược đãi và thậm chí bị uýnh không phải vì quý dzị đã phạm sai lầm đâu. Quí dzị bị (mà đúng ra là được) như dzậy là vì quý dzị đang ở trong giai đoạn tập luyện đức tin đấy thôi. Nếu hành trình theo Chúa mà chỉ toàn có hoa thơm cỏ lạ, toàn thành công với lại an nhàn thì cần gì đến đức tin, đúng hôn? Nếu đời ta mà không có nan đề, thử thách, đau đớn, hay thất bại thì dễ gì mà ta chịu nắm lấy Chúa, dễ gì ta chịu bám lấy Chúa. Nếu đời ta mà không có nan đề, thử thách, đau đớn, hay thất bại thì lấy gì mà rèn tập đức tin.
Đức tin mà không được tập luyện thì èo uốt, ẻo lả, chả nên tích sự gì. Loại đức tin ấy thì có cũng như không. Mà một đời sống không có đức tin thì “không thể nào sống đẹp lòng Đức Chúa Trời” được.
Sống chung với nhau mà “không đẹp lòng” nhau, không hài lòng nhau, không vui vẻ với nhau, thì … sung sướng cái nỗi chi. Đó là cái cảnh BỊ sống chung, chớ đâu phải ĐƯỢC sống chung, dù là sống chung với Chúa đi nữa, đúng không?
Nầy, hãy thành thật tự kiểm tra xem là bạn đang BỊ tin Chúa hay ĐƯỢC (tự nguyện) tin nhận Chúa; BỊ đi nhà thờ hay ĐƯỢC đi nhà thờ; BỊ thờ phượng Chúa hay ĐƯỢC thờ phượng Chúa; BỊ cầu nguyện hay ĐƯỢC cầu nguyện với Chúa; BỊ đọc Kinh Thánh hay ĐƯỢC đọc Kinh Thánh; BỊ dâng hiến hay ĐƯỢC dâng hiến; BỊ hầu việc Chúa hay ĐƯỢC hầu việc Chúa; …?
Thôi được rồi, ‘chiện’ hoạn nạn, thử thách, thậm chí bị chống đối hay bắt bớ là điều không tránh khỏi trên hành trình bước đi với Chúa theo “kiểu mới”, đúng hôn? Dzậy làm thế nào để tui có thể dzượt qua mọi trở ngại đó cách … ngon lành? – Dễ ẹt. Chỉ cần bước đi hay hành xử bởi đức tin thôi.
Bởi đức tin, là sao? – Là giống như những người tin theo Chúa trong thời xưa dzậy đó. Họ chỉ là những người bình thường, nhưng lại làm được những chuyện phi thường, lưu danh sử sách đấy.
Bí quyết gì í à? – Họ chỉ đơn sơ tin nơi tất cả những gì Chúa phán hứa, và tin rằng, Chúa sẽ hoàn thành tất cả những gì Ngài đã hứa. Nói cách khác, những người được Chúa công nhận là những anh hùng đức tin trong thời Cựu Ước đã sống cuộc đời của mình dựa trên những lời hứa của Đức Chúa Trời – thậm chí có những lời hứa mà đến hàng thế kỷ về sau mới được ứng nghiệm!
Nói cách nôm na thì đức tin có nghĩa là an nghỉ, là vui hưởng nơi những gì mà Đấng Christ đã làm cho chúng ta trong quá khứ, và đồng thời nó còn có nghĩa là trông đợi những gì Ngài sẽ đem đến cho chúng ta trong tương lai.
Bạn có nhớ cảm giác của mình lúc còn bé mỗi khi gần đến ngày sinh nhật không? Rất là phấn khích và hồi hộp, đúng không. Bạn biết chắc là mình sẽ được nhận quà cùng những sự thiết đãi đặc biệt. Tuy nhiên, sẽ còn có đôi điều lúc ấy khiến ta phải tròn xoe mắt … sửng sờ và sung sướng!
Tiệc sinh nhật bao gồm … cả sự bảo đảm lẫn sự biết trước, và đức tin cũng giống như vậy (11:1). Đức tin được xác lập cách vững chắc trên những kinh nghiệm trong quá khứ rằng những điều tốt lành tươi mới đầy kinh ngạc từ nơi Đức Chúa Trời chắn chắn sẽ thuộc về mỗi một chúng ta.
“Những kinh nghiệm trong quá khứ” chính là những gương mẫu của những anh hùng đức tin trong Cựu Ước. Đó là những chuẩn mực cho một đời sống tin kính mà chúng ta được kêu gọi noi theo. Nhưng đến đó chưa phải là đỉnh đâu nha. Chúng ta còn được kêu gọi để … bước lên một lê-vồ (level) sống đức tin cao hơn hẳn nữa đấy. Đó là sống theo gương mẫu của Chúa Cứu Thế Giê-xu – “Đấng Khởi Đầu và Đấng Hoàn Tất đức tin, Đấng vì niềm vui trước mặt đã gánh chịu thập tự giá, coi thường sỉ nhục, và đang ngồi bên phải ngai Đức Chúa Trời.” (12:2)
Trên bước đường theo Chúa, khi phải đối diện với những thử thách, hay bị bách hại chống đối vì cớ niềm tin thì có hai xu hướng cám dỗ thường xảy ra. Hoặc là “lối cũ ta về”, tức là trở lại với tôn giáo cũ, niềm tin cũ, hoặc là sống buông thả, không “theo đuổi sự thánh khiết” dù vẫn còn đi nhà thờ, vẫn còn giữ lễ. Cả hai đều là nô gút (no good), xấu đều như nhau. Cả hai đều “hụt mất ân sủng của Đức Chúa Trời”, cả hai đều “chẳng ai thấy được Chúa” (12:12-17)
Để giữ vững được “phong độ” trên đường đua này, người tin Chúa cần phải thường xuyên đọc lại gương anh hùng đức tin của những người đi trước, liên tục nhìn xem Chúa Giê-xu, đồng thời duy trì và phát triển mối quan hệ cách năng động với những anh chị em đồng đức tin, từ trong gia đình cho đến trong hội thánh (13:1-19).
Thế giới đang đi dần đến chỗ kết thúc, mỗi một ngày có thêm nhiều chuyện “rúng động” xảy ra trong mọi lĩnh lực, từ đạo đức, chính trị, kinh tế, thiên nhiên, …
Chúa đấy.
Chúa đang “dẹp bỏ các vật bị rúng động tức là các loài tạo vật để những điều bất di bất dịch tồn tại mãi mãi”. Thế thì, hỡi anh chị em, hãy tỉnh thức, “hãy ghi ơn và hãy lấy lòng kính sợ, tôn kính mà phục vụ Đức Chúa Trời cách đẹp lòng Ngài” (12:27-28)
Cầu xin Đức Chúa Trời bình an, là Đấng bởi huyết giao ước đời đời mà đem Đấng Chăn Chiên Lớn là Đức Chúa Jêsus, Chúa chúng ta, ra khỏi cõi chết, cung ứng cho anh em mọi ơn lành để làm theo ý muốn Ngài, và thực hiện điều đẹp ý Ngài trong chúng ta qua Đức Chúa Jêsus Christ. Nguyện vinh quang quy về Ngài đời đời vô cùng! A-men.” (13:20-21)