Lê-vi ký 18-20
Từ giữa muôn dân trên
đất, Đức Chúa Trời đã chọn dân Y-sơ-ra-ên làm dân thánh, là dân thuộc riêng của
chỉ một mình Ngài. Chúa chọn họ để trở nên khác biệt, khác Đời dù vẫn sống giữa
Đời. Chúa không đem họ vào sa mạc để định cư. Chốn định cư của dân Chúa là xứ
Canaan, xứ đượm sữa và mật nhưng cũng là xứ đầy dẫy tội lỗi.
Làm sao dân Y-sơ-ra-ên
có thể giữ mình thánh sạch khỏi những tập tục, lề thói đầy cám dỗ từ các dân
tộc ở xung quanh? Làm sao dân Y-sơ-ra-ên có thể giữ được tính ‘khác Đời’ khi
phải sống giữa Đời? – Câu trả lời là vâng giữ lề luật Chúa. Những điều răn và
luật định của Chúa là hàng rào hữu hiệu bảo vệ dân Chúa khỏi sự băng hoại của
thế giới ngoại giáo đang vây xung quanh.
Để ‘khác Đời’ dân Chúa
không được kêu gọi phải lánh Đời mà là được kêu gọi “đừng sống theo cách của
Đời”. Dù là Đời Ai-cập của những ngày đã qua, hay là Đời Canaan những ngày sắp
đến. Dân Chúa được kêu gọi khác đời từ mép râu, kiểu tóc khác đi!
Ba chương Kinh Thánh
hôm nay là một sự diễn đạt khác của Mười Điều Răn, nhất là trong chương 19. Thế
nhưng, ‘thời lượng’ nhiều nhất lại được dành cho điều răn thứ 7: “Không được tà
dâm”. Thôi thì kính thưa các thể loại dâm: loạn luân dâm, đồng tính dâm, thú
dâm, … và hầu hết, đều có án sẵn ở chương 20. Nặng thì tử hình, nhẹ thì tuyệt
tự (không có con)!
Tại sao Chúa quá
nghiêm khắc đối với tội tà dâm thế nhỉ? – Bởi vì, đây là cách nhanh nhất phá
hủy sự tinh tuyền của dân Chúa, là cách hiệu quả nhất để làm cho dân thánh mất
thánh, tức là không còn gì khác biệt so với người không có Chúa.
Một trong những ‘tội
trọng’ được điểm mặt, chỉ tên trong phần Kinh Thánh hôm nay là: đồng tính dâm
(18:22; 20:13). Rất rõ ràng. Không có chuyện lờ đờ nước hến ở đây. Đó là TỘI
CHẾT. Dứt khoát như thế.
Thánh Kinh Tân Ước
cũng tái khẳng định như thế: “Chính vì lý do đó mà Đức Chúa Trời đã phó
mặc họ cho tình dục đáng xấu hổ. Cả đến đàn bà cũng đã đổi cách quan hệ tự
nhiên ra cách phản tự nhiên. Đàn ông cũng vậy, bỏ cách quan hệ tự nhiên
với phụ nữ mà un đốt tình dục lẫn nhau, đàn ông làm điều đồi bại với đàn ông,
và chính họ phải chịu sự sửa phạt tương xứng với sự lầm lạc của mình. Vì họ
không lo nhận biết Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời đã phó mặc họ cho một tâm
trí bại hoại để làm những điều bất xứng.” (Roma 1: 26-28)
Đức Chúa Trời không
bao giờ gọi tình dục đồng tính là bệnh, là tật. Ngài gọi đó là tội. Thành
Sô-đôm xưa bị lửa từ trời thiêu sạch là vì tội ghê tởm này; còn dân Canaan bị
mất đất, mất nước cũng vì sự gian ác kinh hoàng của họ. Mà một trong những điều
đại ác của họ là: đồng tính dâm.
Ấy thế mà, ở ta, than
ôi, nay cũng đã hợp pháp hóa trọng tội này rồi đấy, lại còn sắp cho đồng tính
cưới gả với nhau nữa kìa. Bảo sao mà đất chẳng ‘mửa’ chúng ra. Chẳng có diễn
biến, thù địch gì sất.
Nếu bạn là người đồng
tính thì hãy gấp rút mà thoát cơn thịnh nộ của Chúa sắp giáng xuống kìa.
Bằng cách nào? Đối với
Tội thì chỉ có một giải pháp: Ăn Năn. Trước hết, bạn cần phải xưng nhận tội lỗi
của mình với Chúa để được thương xót. Sau đó, bạn cần được giải phóng khỏi thói
quen phạm tội hay nói cho đúng chuẩn thần học là ‘ảnh hưởng của tội lỗi’.
Về bước hai: giải
phóng khỏi thói quen phạm tội này thì vấn đề nằm duy nhất ở một từ MUỐN. Bạn có
thật sự muốn được tự do không? – Nếu câu trả lời của bạn là không hoặc 50/50,
thì dù có toàn năng đi nữa thì Trời cũng đành botay.com thôi. Chúa tôn trọng
quyền tự do chọn lựa của bạn.
Đại đa số những anh
chị em có quá khứ đồng tính không đắc thắng được, không ‘biến hóa’ được sau khi
tin nhận Chúa là do ở chỗ “Chưa Muốn Bỏ”, chớ không phải là “Không Thể Bỏ”.
Không gì khó quá cho
Đức Chúa Trời cả. Một Thiên Chúa toàn năng có thể trám răng, thay răng giả của
một người bằng một chiếc răng thật, và thậm chí tái tạo màng trinh cách siêu
nhiên cho một nữ Cơ-đốc nhân trước làm nghề mãi dâm, … thì không phải là khó
trong việc giải cứu bạn, và thậm chí tái tạo những cơ quan sinh dục dường như
khiếm khuyết trong bạn.
Vấn đề duy nhất nằm ở
bạn: Bạn có muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với đời sống tội lỗi để sống một đời sống
mới thánh sạch với Chúa và cho Chúa hay không mà thôi.
Hãy đọc thật kỹ và suy
gẫm lề luật Chúa trong phần Kinh Thánh hôm nay, nhất là chương 19, anh chị em sẽ thấy cách luật Chúa đi vào cuộc sống thật
giản dị là dường nào.
Một đời sống nên
thánh, một đời sống khác biệt của con dân Chúa là yêu kính mẹ cha, tôn trọng
người già, thương cảm kẻ nghèo khó tật nguyền; Một đời sống nên thánh, tóm lại
trong một điều là quý trọng người khác. Đó là Đạo, là Luật Pháp Môi-se đấy.
Chính việc tuân giữ
những lề luật này khiến dân Y-sơ-ra-ên xưa trở nên khác biệt, và cũng một thể
ấy đối với chúng ta ngày nay. Chúng ta không tuân giữ luật Môi-se mà điển hình
là Mười Điều Răn để được cứu, mà là tuân giữ vì đó là Lời thành văn của chính
Đức Chúa Trời. Việc vâng giữ Lời Chúa sẽ khiến bạn và tôi trở nên khác biệt.
Việc vâng giữ Lời Chúa khiến chúng ta nên thánh.
Trong phần Kinh Thánh
hôm nay nói riêng và cả sách Lê-vi ký nói chung, có một cụm từ thường xuyên
được lập lại: “Ta là CHÚA, là Đấng thánh” hay “Ta là Đức Giê-hô-va, là thánh”.
CHÚA là Đấng thánh, Đấng khác biệt nên con dân Ngài cũng phải thánh, phải khác
biệt.
Để có thể giữ mình
thánh sạch, giữ mình trong những giới hạn của lề luật, dân sự Chúa cần phải
trước hết nghĩ đến CHÚA. Chính lòng kính sợ Chúa sẽ giữ họ không ‘xé rào’,
không ‘vượt tuyến’; chính lòng kính sợ Chúa, chớ không phải sợ ‘bị đòn’ mới là
căn cốt vững bền cho một đời sống vâng phục của thánh dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét