Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

PHÚC PHẦN NƠI ĐẤT HỨA

Dân Số Ký 34-36
Mùng Một Tết mà đề cập đến Phúc hay Phước là quá hợp thời, hợp cảnh rồi. Phúc ở đây không phải là lời chúc đầu năm – tức là điều ước của khách đến thăm nhà nhân dịp Xuân về – mà là “số phần”, là “thiên mệnh”, là “cơ nghiệp thiên thượng” Chúa đã ấn định, đã dành sẵn cho con dân của Ngài rồi. Nhớ nha.
Nếu phải chọn một từ để kết nối những vấn đề khác nhau được đề cập trong ba chương cuối cùng của sách Dân Số ký liên quan đến xứ Hứa, thì đó là từ ĐẶC BIỆT. Những ranh giới hay địa giới đặc biệt, những thành phố đặc biệt và những vấn đề thừa kế đặc biệt.
Trước hết, chúng ta phải thấy rằng, Đức Chúa Trời là Đấng ‘hoạch định biên giới’ cho mỗi quốc gia! Không chỉ cho dân Y-sơ-ra-ên của Chúa thôi đâu nha, mà còn cho cả muôn dân trên đất nữa đấy. “Tiệt nhiên định phận tại thiên thư”, tức là “rành rành định phận tại sách trời” mà lị.
Không chỉ phân chia lãnh thổ mà Chúa còn ấn định thời gian sống trên lãnh thổ đó cho từng dân tộc nữa kia đấy (Công vụ 17: 26).
Dù là một hoàng tử Ai-cập, nhưng với kiến thức tự nhiên của mình, Môi-se cũng không thể nào biết được từng địa danh cụ thể như vậy của một vùng đất mà ông chưa từng đặt chân đến. Câu trả lời chỉ có một: Đó là sự bày tỏ siêu nhiên từ Chúa.
Ranh giới Chúa định rất rõ ràng. Bắt đầu từ phía Nam, theo chiều kim đồng hồ lần lượt là Tây, rồi Bắc và kết thúc là biên giới phía Đông. Tuy nhiên, đây sẽ là một lãnh thổ mở rộng, một dạng biên giới mở. Điểm đặc biệt là ở chỗ đó.
Nói như Reinhard Bonnke, nhà truyền giảng phúc âm nổi tiếng người Đức, thì ranh giới này “có thể lan rộng ra, chạy đến bất kỳ chỗ nào, từ 135 nghìn đến cả triệu mét vuông. Chẳng hạn, khi Đức Chúa Trời phán ‘sông Ê-phơ-rát’ thì vị trí địa lý của nó có thể hướng tới bất kỳ điểm nào ở bờ sông” (Bonnke R. Lửa Phúc Âm. Hà Nội: NXB Tôn Giáo, 2005, 202).
Tuy là mở nhưng ranh giới đã được xác lập rất rõ ràng, cụ thể. Mở là đối với những cá nhân nào, chi phái nào luôn khao khát chinh phục, luôn được thôi thúc bởi ước mong mở mang bờ cõi. Còn đối với những ai mà ‘chừng đó đủ rồi’ thì biên giới đặc biệt kia chẳng có tí ý nghĩa chi đâu.
Ngày nay, đất hứa đối với Cơ-đốc nhân là “đủ mọi phúc lành thiêng liêng trên trời cho chúng ta trong Chúa Cứu Thế” (Epheso 1:3). Anh chị em đã sở hữu được bao nhiêu mối phúc hay bao nhiêu phước lành rồi? Và bao nhiêu người trong anh chị em ngày lại ngày, hiện vẫn còn đang tìm cách khám phá và vui hưởng những phần phước mới trong Christ Giê-xu?
Điểm đặc biệt thứ hai là những thành phố được chỉ định trong xứ Hứa. Những thành phố cho người Lê-vi, tức những người hầu việc Chúa thời bấy giờ và những thành phố ẩn náu hay thành phố lánh nạn dành cho những người vô ý phạm tội sát nhân.
48 thành phố đặc biệt này được phân bố đều khắp cả nước, trong số đó có 6 thành dành cho dân ‘tị nạn’. Tùy theo dân số của mình mà mỗi chi phái phải biệt riêng số lượng thành phố nhiều hay ít cho người Lê-vi cư trú. Việc ‘rải’ đều chi phái thầy tế lễ này trong cả đất nước đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong sinh hoạt tôn giáo của xứ sở. Đó là hình bóng cho sự hiện diện của Đức Chúa Trời ở giữa dân Ngài.
Thời nay, mỗi người tin Chúa là một thầy tế lễ (1 Phê-rơ 2:9), thì hội thánh chính là những thành phố đặc biệt dành cho người Lê-vi. Hội thánh cần phải được rải đều khắp nơi, để người ta bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng chạy đến với Đức Chúa Trời. Mà hội thánh, như chúng ta biết, không phải là những ngôi nhà thờ mà là những con người thật lòng tin thờ Chúa Giê-xu. Thế thì, gia đình của những người tin thờ Chúa cũng chính là những thành phố của người Lê-vi vậy.
Chúa ban đất Canaan cho dân Y-sơ-ra-ên nhưng họ phải chiếm lấy, rồi mới lập thành phố. Chúa ban cho chúng ta “các ngoại bang làm cơ nghiệp, các đầu cùng đất làm của cải” (Thánh Thi 2: 8), nhưng mỗi chúng ta phải ‘chiến đấu’ để chiếm lấy. Gia đình của bạn, dòng tộc của bạn là cơ nghiệp Chúa dành cho bạn, bạn đã ‘chiếm’ xong chưa và bạn đã lập ‘thành phố của người Lê-vi’ tại đó chưa?
Còn các thành lánh nạn thì sao? – Đức Chúa Giê-xu chính là ‘thành ẩn náu’ (Hê-bơ-rơ 6:18). Mà Chúa Giê-xu đang ở đâu ấy nhỉ? – Trong mỗi một người tin, tức là trong bạn và trong tôi. Thế thì, bạn có thể giúp những tội nhân ‘trốn vào nơi ẩn náu’, là Chúa Giê-xu để họ được cứu mạng không?
Đừng quên là những thành dành cho dân ‘tị nạn’ cũng nằm trong số 48 thành phố của người Lê-vi đấy. Thế thì, chính mỗi chúng ta, gia đình của chúng ta – những người Lê-vi thời nay – phải là những cổng thành luôn rộng mở cho mọi đối tượng tìm nơi nương náu. Hãy tạo mọi điều kiện thuận lợi cho phạm nhân kịp trốn trước kẻ báo thù huyết.
Hãy thường xuyên dọn sạch mọi chướng ngại vật trên con đường dẫn đến thành ẩn náu – Chúa Giê-xu. Hãy kêu lớn tiếng lên với tất cả mọi người phạm tội: “Nhanh lên, đừng chậm trễ. Hạy chạy đến với Đức Chúa Giê-xu – Thành Ẩn Náu, thì tánh mạng của ngươi sẽ được bảo đảm”
Còn điểm đặc biệt cuối cùng là ‘Mẹ ơi, đừng gả con xa!’ hay chính ‘xoác’ hơn là ‘em ơi, đừng lấy chồng xa’ thì … còn xa nên hôm nay chưa vội nói. He he. Bao giờ đi đến sách Giô-suê sẽ … vừa hỏi, vừa cưới một lần luôn. Đồng ý thế nhé.
(Trước khi, ‘ốp phôn’ muốn hỏi nhỏ cái nha: ‘Du’ (you) đã đọc ba chương Kinh Thánh của ngày hôm nay chưa dzị? Nhớ là “đừng xa ‘EM’ … hôm nay” đó nghe. He he) 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét