Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

THẦY THÌ PHẢI THÁNH

“Phải giữ và làm theo mọi luật lệ Ta. Ta là CHÚA. Không được xúc phạm đến danh thánh Ta, vì Ta phải được tôn thánh giữa toàn dân Y-sơ-ra-ên. Ta là CHÚA, Đấng thánh hóa các ngươi; Ta đã đem các ngươi ra khỏi Ai-cập để làm Đức Chúa Trời các ngươi. Ta là CHÚA.” (22: 31-33)
Tiếp tục với chủ đề Nên Thánh, các chương trong sách Lê-vi ký hôm nay sẽ cho chúng ta thấy cụ thể hơn nữa những đòi hỏi của Chúa đối với giới tư tế: những người trực tiếp dâng lễ và hướng dẫn dân sự trong việc thờ phượng Đức Chúa Trời. So với các dân ngoại, thì Y-sơ-ra-ên là dân thánh, tức dân được biệt riêng, được dành riêng cho Đức Chúa Trời. Còn so với dân Y-sơ-ra-ên thì thầy tế lễ là những người được biệt riêng ra khỏi dân sự, mà nói theo ngôn ngữ của ngày hôm nay thì họ là ‘thánh của thánh’, ‘đỉnh của đỉnh’.
Thế cho nên, ‘các cha, các anh’ phải tuân thủ các luật lệ nghiêm ngặt hơn dân thường thì cũng xác đáng. Tất cả cũng chỉ là nhằm giữ mạng sống cho mấy thầy ấy thôi. Điện thế càng lớn chừng nào thì quần áo và phụ kiện bảo hộ cho người công nhân làm việc trong môi trường đó phải càng ‘chuẩn’, càng ‘xịn’ chừng nấy. Thế đấy.
Một khi đã nhận chức thầy tế rồi là đời anh phải vào khuôn khổ. Làm dân thánh là đã phải kiêng khem rồi, giờ còn lên lê-vồ (level), mà là lê-vồ kiêng khem nữa, không biết có anh nào hối tiếc là đã sanh ‘nhầm’ dòng Lê-vi không ta (?) Tất tần tật, mọi khía cạnh của đời mình, từ ăn uống, chọn vợ, cho đến việc chịu tang, nhất nhất thầy tế lễ phải tuân thủ theo luật định của CHÚA.
Cao quý thì đúng là cao quý thật, danh giá thì đúng là danh giá thật, nhưng có vẻ như mấy thầy tế lễ bị mất tự do hoàn toàn, hoặc chí ít thì cũng bị tước đoạt nhiều quá nhỉ. Họ không có quyền quyết định ăn hay không ăn, không có quyền cưới người phụ nữ họ thích, không có quyền để tang người thân theo kiểu họ muốn. Đối với thầy tế lễ, ý muốn của CHÚA là tối thượng. Không bàn cãi, không thương lượng gì sấc. Chỉ có vâng phục, vâng phục và vâng phục. Chấm hết.
Nếu để ý kỹ thì chúng ta sẽ thấy ngay trong chương 21 đã có sự phân biệt 2 nhóm thầy tế lễ (1-8) và (10-15). Nhóm thứ hai có lẽ là những vị thuộc hàng thượng phẩm. Để dễ hiểu thì ta có thể tạm dùng hai hình ảnh thời nay: thầy tế lễ là mọi người tin thờ Chúa trong hội thánh; còn thượng tế là những người hầu việc Chúa vậy. Vì vị trí khác nhau, nên đòi hỏi đối với các thượng tế cũng cao hơn, nghiêm ngặt hơn, đặc biệt là trong việc chọn vợ và chịu tang.
(Lưu ý: việc cạo đầu, cạo mép râu, cắt thịt, xõa tóc hay xé áo được đề cập trong những chương này không phải là thời trang, là mô-đen kinh dị gì đâu mà là các kiểu để tang của dân ngoại xung quanh. CHÚA cấm mấy thầy vay mượn theo kiểu ‘hội nhập văn hóa’ đấy thôi)
Thế ngày nay, chuyện chọn vợ của mấy vị ‘thượng tế’ - mục sư, truyền đạo, có cần phải tuân theo ‘chuẩn’ ni không? Mục sư, truyền đạo có được cưới vợ vốn trước làm nghề mãi dâm, vốn là phụ nữ bị ly dị, là phụ nữ góa chồng không?
Rõ ràng, là trong Đấng Christ mọi người đều đã được dựng nên mới (2 Corinhto 5: 17). Mọi người nữ thật lòng tin nhận Đức Chúa Giê-xu cũng đều được xưng là thánh đồ, là thầy tế lễ (1 Phê-rơ 2: 9). Do đó, vợ một mục sư, một truyền đạo không làm cho ông ấy mất thánh hay khiến ông ấy xúc phạm đến danh Đức Chúa Trời bởi quá khứ của cô (bà) ấy. Chắc chắn là như thế về phía Chúa.
Tuy nhiên, về phía dân sự thì sự việc không đơn giản như vậy. Nếu vị mục sư, truyền đạo ấy là người chăn bầy hay lãnh đạo hội thánh mà lại chọn một cô gái trước làm nghề mãi dâm hay một phụ nữ đã từng kết hôn để cưới làm vợ thì, nói như dân gian, là ông đang “lấy đá ghè chân mình”. Mà cũng không cần hành nghề mãi dâm đâu, chỉ cần cô ấy là người từng có ‘số má’ trong chuyện quan hệ thôi, thì ông chồng cũng khó làm ‘sư’ rồi. Ngẫm thử đúng hông pà kon?
Hỡi những anh trai Lê-vi thời nay đang ấm áp tư tưởng xé rào, đang cố vận dụng sở học Kinh Thánh chưa ra tấm, ra miếng của mình để ‘lách luật’ Chúa, khá nhớ rằng: “Kẻ thù của điều tốt nhất là điều tốt” đấy nhé.
Anh muốn trở thành ‘thượng tế’ à? – Thế thì, anh KHÔNG CÓ QUYỀN chọn cho mình người vợ theo mắt anh thích đâu. Hoặc ‘thượng tế’ hoặc người vợ có ‘số má’ theo ý anh thích: anh chỉ được quyền chọn một mà thôi.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay còn có một đề tài thú vị nữa là 7 lần ‘nhóm hiệp thánh’ hay 7 kỳ lễ mà CHÚA ấn định cho dân Y-sơ-ra-ên. Đó là lễ Vượt Qua, lễ Bánh Không Men, lễ Dâng Hoa Quả Đầu Mùa, lễ Các Tuần, lễ Thổi Kèn, lễ Chuộc Tội, lễ Lều Tạm. Bốn lễ đầu diễn ra vào mùa Xuân, còn ba lễ sau diễn ra vào mùa Thu trong khoảng thời gian 15 ngày.
Dân Y-sơ-ra-ên xưa không phải lúc nào cũng làm việc đâu nha. Mỗi tuần được nghỉ một ngày (ngày Sabath) + 19 ngày của 7 kỳ lễ vừa nêu thì vị chi cả năm họ được nghỉ tổng cộng là tròn 70 ngày cơ đấy!
Hầu hết các học giả Kinh Thánh đều tin rằng, tất cả các kỳ lễ này là biểu tượng, là ‘bóng’ của những sự kiện thật xảy ra trong thời Tân Ước. Theo đó, bốn kỳ lễ đầu đã được ứng nghiệm hoàn toàn trong sự đến lần thứ nhất của Đức Chúa Giê-xu: (bị giết, được chôn, được sống lại, Đức Thánh Linh giáng lâm). Ba kỳ lễ cuối sẽ được ứng nghiệm trong sự đến lần thứ hai, tức sự tái lâm của Chúa.
Ngày nay, người tin thờ Chúa không cần phải giữ những kỳ lễ này nữa (Colose 2: 16-17), nhưng trong niềm hy vọng phước hạnh chúng ta phải sẵn sàng cho sự ứng nghiệm hầu đến của ba kỳ lễ còn lại.
Ấy là khi tiếng kèn chót, được thổi lên bởi thiên sứ lớn, báo hiệu giờ nhóm hiệp thánh của dân sự Đức Chúa Trời quanh Lều Thánh Thật, trước Ngai Thiên Chúa trên trời. Những người tin thờ Chúa thật sẽ được cất lên, đại lễ Chuộc Tội dành cho dân Y-sơ-ra-ên sẽ diễn ra trên đất, rồi sau đó, thành thánh, và đền thánh của Đức Chúa Trời từ trên trời sẽ xuống “ở với loài người! Ngài sẽ ở với họ và họ sẽ làm dân Ngài; chính Đức Chúa Trời sẽ ở với họ. Ngài sẽ lau ráo nước mắt trên mắt họ. Sẽ không có sự chết, cũng không có tang chế, than khóc, hoặc đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi.” (Khải huyền 21: 3-4)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét