Lê-vi ký 8-10
Tiếp theo sau những của tế lễ được đề cập trong các chương
trước, là những đòi hỏi thiêng thượng đối với những vị tư tế, tức những người
trực tiếp dâng lễ. Nhớ rằng, mỗi một chúng ta, những người tin thờ Chúa Giê-xu,
là một vị tư tế, một thầy tế lễ cấp hoàng gia đấy nhé (1 Phê-rơ 2: 9)
Môi-se xức dầu xác nhận chức vụ tế lễ cho A-rôn và 4 con
trai của ông bên trong Lều Thánh. Sự kiện này kéo dài suốt bảy ngày liên tục và
sau đó, A-rôn bắt đầu thực thi chức phận. Tuy nhiên, tuần lễ thụ chức đầy vui
mừng này kết thúc bằng cái chết đột ngột của 2 con trai A-rôn. Họ chết khi đang
thờ phượng CHÚA, chết vì không vâng theo hướng dẫn cụ thể của CHÚA.
Chương 8 và chương 9 có bố cục rất giống nhau. Cả hai đều
mô tả cách chi tiết về sự dâng lễ, từ sự chuẩn bị đến các của lễ dâng. Điểm
khác nhau là trong chương 8 thì Môi-se là chủ lễ, còn sang chương 9 thì A-rôn
thực hiện chức phận đó.
Kinh Thánh là Lời Đức Chúa Trời được ghi chép lại hay Lời
thành văn của Đức Chúa Trời. Và những gì “được ghi chép lại” này luôn “có ích cho việc dạy dỗ chân lý, bác bỏ điều sai trái, sửa
chữa lỗi lầm, đào luyện con người sống công chính, hầu cho người của Đức
Chúa Trời được trang bị đầy đủ và sẵn sàng để làm mọi việc lành” (2 Timothe
3:16-17). Do
đó, Đức Chúa Trời chắc chắn là có chủ ý của khi sử dụng đến 2 chương để ‘lập
đi, lập lại’ các chi tiết của nghi thức xức dầu thụ phong thánh chức, cũng như
cung cách dâng tế.
Vì đối tượng chính của trang Bộ Hành Xuyên Kinh Thánh chỉ
là ‘đại chúng bình dân’ nên sẽ không bàn sâu vào chi tiết những ý nghĩa liên
quan đến các nghi lễ, và chức phận này. Ở đây, chỉ muốn lưu ý đến các bạn cụm
từ “làm đúng như CHÚA truyền dạy” được lập đi, lập lại trong suốt 2 chương 8-9.
Cả Môi-se, lẫn A-rôn đều hết sức cẩn thận làm đúng ‘y bon’ như những gì CHÚA đã
phán dạy trên núi. Chính xác đến từng chi tiết.
Kết quả là “vinh
quang của CHÚA hiện ra cho toàn thể nhân dân. Lửa từ sự hiện diện
của CHÚA phát ra thiêu hoá tế lễ thiêu và mỡ trên bàn thờ. Khi thấy vậy, toàn
dân reo mừng và cúi đầu sát đất.” (9:
23-24)
Đó là bài học về sự vâng lời.
Nhưng ngược lại với ông chú và ông bố, hai ông con: Na-đáp
và Abihu thì lại khoái ‘phá cách’, ‘xốc hàng’, ‘không đụng hàng’ cơ. Và họ đã
thể hiện tính cách đó ngay sát nơi Chí Thánh. Đáp lại loại lửa lạ mà họ đã dâng
lên cho Chúa, là ngọn lửa Thánh phóng ra, nhắm đúng vào 2 người trẻ tuổi này.
Một phát, chết ngay (10: 2).
Có rất nhiều lời giải thích về ‘loại lửa lạ’ mà 2 vị tư tế
trẻ này dâng lên cho Chúa dẫn đến cái chết của họ. Nào là, 2 thanh niên này cho
rằng, lửa nào chả là lửa, không nhất thiết phải là lửa từ bàn thờ như quy định.
Hoặc là, hai ông con này xài hương không đúng thương hiệu, vân vân và vân vân.
Tuy nhiên, có một điều ta biết chắc chắn, hai người này đã
quá khinh suất, coi thường CHÚA, xem thường những quy định nghiêm ngặt của CHÚA
khi thi hành chức phận thánh, trong nơi thánh.
Hai ông thầy này đang thờ phượng CHÚA, trong nơi thánh của
CHÚA nhưng không theo cách Chúa muốn mà là theo cách họ muốn. Nói cách khác, họ
làm đúng việc, đúng chỗ, đúng quy trình nhưng sai QUY CÁCH!
Đây cũng là một bài học về sự vâng lời.
Sự vâng lời thật khác với việc giữ lễ, tức chỉ chú trọng
hình thức bề ngoài. Sự vâng lời thật luôn xuất phát từ một tấm lòng yêu quý,
tôn trọng Chúa. Một người có thể thờ phượng, dâng lễ cho Chúa chính xác đến …
từng micro mét, nhưng không hề tôn trọng Chúa. Nhưng một người thật lòng tôn
quý Chúa thì không thể nào có thái độ cẩu thả khi ra mắt Chúa hay dâng lễ cho Ngài
trong mọi thời điểm và trong mọi hoàn cảnh.
Đã quá quen với phong cách thờ phượng Ngũ Tuần: ‘trước
nhanh, sau chậm’ mà người ta thường quen gọi là ‘ngợi khen và thờ phượng’ (tiếc
là hơi bị … sai!), lần nọ MSB tui thật sự bị sốc khi dự một buổi nhóm thờ
phượng (bằng tiếng Anh) tại hội thánh River of Life Sanctuary, Kuala Lumpur với
một ca đoàn nổi tiếng được mời đến.
‘Chúng’ hát cái gì mà ‘liêu diêu’, mà ‘phiêu diêu’ mãi. Mới
sáng sớm vào mà ‘chúng’ cứ hát ‘ê a’, rồi chuyển qua … ‘tiếng lạ’ ngay. “Hát cái
kiểu gì mà chán chết đi được. Phải tưng bừng sôi nổi, rồi sau mới êm dịu, bước
vào nơi chí thánh chớ”. Đang bực bội với những ý tưởng đoán xét trong đầu như
thế, chợt như có tiếng nói với tôi, rất dõng dạt: “Họ đang thờ phượng ta chớ có
phải họ đang thờ phượng ngươi đâu mà ngươi thích với không thích”.
Phải chăng ta hay hát cho Chúa những bài ta thích, dâng cho
Chúa những gì ta thích, làm công việc của Chúa theo kiểu ta thích, thậm chí cầu
nguyện chúc phúc cũng theo kiểu ta thích. Vậy cuối cùng, ai là Chúa thật dzậy
ta?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét