Phục Truyền 31-34
Cuộc đời lừng lẫy và trường thọ của Môi-se đã đến
hồi kết thúc. Trong những ngày cuối đời trên cương vị lãnh tụ của dân tộc, ông
đã để lại một số lời khuyên dạy đầy ý nghĩa cho những thầy tế lễ, người Lê-vi,
người kế vị ông là Giô-suê và toàn thể Y-sơ-ra-ên.
Suốt 120 năm bước đi theo Chúa, Môi-se đã học được
biết bao nhiêu điều. Do đó, những lời khích lệ cũng như những lời cảnh báo cuối
cùng của ông luôn xứng đáng được lưu tâm. Và đặc biệt là trước giây phút chia
tay ông đã hát tặng đồng bào cả nước một bài ca “Sự Sống” (32:47).
Sau khi chúc phước cho từng chi phái, Môi-se lên
núi Nê-bô, phóng tầm nhìn lần cuối cùng về đất Hứa, rồi qua đời trong lúc sức
khỏe vẫn còn rất chi là ô-kơ! (34:7). Quá ok nữa là khác.
Này nhé, đã 120 tuổi rồi mà cụ giảng liền một mạch
3 bài giảng và kết thúc bằng một bài hát. Rồi cầu nguyện chúc phước cho 12 chi
phái. Xong cụ lên núi Na-bô, không phải bằng lừa ngựa hay cáng gì cả nhé. Đi bộ
thôi. Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Một nhân vật có một không hai trong lịch sử. Thật
khó để tìm một thánh nhân nào vĩ đại như Môi-se trong thời Cựu ước. Ông đã đứng
trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời, làm phép lạ trước mặt Pharaon, tức vua
của đế quốc Ai-cập, rẽ Biển Đỏ, khiến đá tảng phun trào nước và chết ở tuổi 120
với một phong thái trẻ trung.
Thế nhưng, Kinh Thánh lại khắc họa Môi-se trong một
chân dung rất … người. Ông đã vật lộn với sự kêu gọi của mình suốt 2/3 cuộc đời
trước khi dứt khoát đầu phục ý Chúa. Là một con người của hành động, Môi-se đã
gặp phải sự nãn lòng khi phải cai quản một dân tộc phản nghịch rất đông đúc. Và
rồi, trong một phút chốc giận dữ, thiếu kiềm chế, ông đã không vâng theo cách
chính xác sự hướng dẫn của Đức Chúa Trời. Chính điều đó đã tước mất của ông cơ
hội đặt chân lên đất Hứa.
Dầu vậy, Môi-se vẫn là người đầy tớ được Chúa luôn
đánh giá cao: “Về sau, trong
Y-sơ-ra-ên không còn xuất hiện một nhà tiên tri nào giống như Môi-se, người
được Đức Giê-hô-va biết mặt đối mặt. Không ai như
ông, người được Đức Giê-hô-va sai làm những dấu lạ phép mầu tại Ai Cập trước
mặt Pha-ra-ôn, quần thần và cả xứ sở của vua ấy. Không ai thực hiện được
những việc vĩ đại và đáng sợ như cánh tay mạnh mẽ của Môi-se đã thực hiện trước
mắt toàn dân Y-sơ-ra-ên” . (34: 10-12)
Một gương mẫu phục vụ tuyệt vời. Phục vụ Chúa giữa
một hội chúng không tin kính, luôn bị chống đối, trong một môi trường sống khắc
nghiệt, luôn di chuyển nay đây mai đó. Phục vụ Chúa cho đến chết mà “mắt
ông không mờ, sức ông không giảm”.
Có một từ đặc biệt mà chúng ta cần lưu ý trong
những giờ cuối cùng của Môi-se: ông LÊN núi, lên ĐỈNH Nê-bô, rồi không bao giờ
quay trở xuống nữa. Kết thúc hành trình của một người tin kính cũng là Ở TRÊN
CAO.
Môi-se đã hoàn thành nhiệm vụ. Ông đã chết, nhưng
công việc của Chúa không vì thế mà hết. Giô-suê, người kế vị ông sẽ đi nốt cuộc
hành trình.
Còn bạn, ai sẽ là người ‘đi nốt cuộc hành trình’
của bạn một khi bạn được lịnh phải rời đi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét