Dân Số Ký 9-12
Sau khi kỷ niệm lễ
Vượt qua tại núi Sinai, dân sự nhìn thấy trụ mây – sự hiện diện của Đức Chúa Trời
– bắt đầu chuyển động. Kèn trỗi tiếng vang: Giờ xuất phát đã điểm! Rộn ràng,
háo hức, cả hội chúng rùng rùng chuyển động. Thỏa thích rồi nhé. Chờ đợi cả năm
rồi còn gì.
“Lên đường, lên đường
bao khó nguy coi thường, lên đường thôi anh em ơi. Nhằm thẳng xứ hứa, tiến bước!”.
Thế nhưng, vừa khi núi
Sinai mờ dần trong tầm mắt thì hội chúng liền bắt đầu cất tiếng phàn nàn, oán
trách, kêu ca: “Ngày nào cũng mana thế này thì chịu sao thấu, nước thì hiếm
hoi, … Ôi, vào xứ hứa chi mà khổ thế này. Ai cập ngày trước hóa ra còn tốt gấp
vạn lần hơn!”
Cứ mỗi một lần họ
than, là Chúa thêm một lần ban. Cứ mỗi một nan đề xuất hiện thì liền có một sự
cung ứng từ Chúa, và cứ lập đi lập lại mãi như thế cho đến tận ốc đảo Kê-đa,
nơi hạ trại lần cuối của dân Y-sơ-ra-ên trước khi vào xứ Hứa. Đây là thời gian
thử nghiệm cực kỳ cam go đối với lời kết ước bước đi bởi đức tin của dân sự
Chúa.
Khí hậu và thời tiết
sa mạc thì chắc chắn là hơi bị … khủng. Mà nóng quá dễ khiến người ta … khùng,
và đã khùng thì sinh ra nói bậy … lung tung. Mới nghe qua thì lập luận này quá
có lý, đúng không? Thế nhưng, Đức Chúa Trời nào nỡ vậy. Ngài vẫn là ‘bóng mát
cho đầu Y’ suốt chừng đó năm đấy thôi. Trụ mây sờ sờ sao không thấy.
Ừ thì cứ cho là râm
mát suốt đi, thế còn thức ăn, nước uống? Đơn điệu quá, khô khan quá, lệ thuộc
quá. Ban đầu chỉ có mấy ‘thằng’ dân tạp nó xì xào, to nhỏ, nhưng về sau nó râm
ran, nó lan tràn khắp cả trại quân. Tuy xác thân không còn đường lùi, nhưng
lòng và trí thì ai cấm được. Thế là mơ, một người mơ, một nhà mơ, một tộc mơ, …
“bao giờ cho đến … ngày xưa!”
Chỉ cần một đêm,
Y-sơ-ra-ên đã được giải thoát khỏi Ai Cập, nhưng phải mất trọn 43 năm “Ai Cập”
mới được giải phóng ra khỏi lòng và trí của dân Y-sơ-ra-ên!
Có phải dân Y-sơ-ra-ên
buộc phải chay tịnh suốt cả năm trời trong sa mạc, thèm thịt đến nổi họ phải
làm loạn lên như thế không? Nếu không phải thiếu thịt thì thật sự họ đang thiếu
gì? Còn A-rôn và Miriam thì thiếu gì mà cũng ‘cùng một giuộc’ như thế?
Dân Y-sơ-ra-ên bày tỏ
sự oán trách thay vì lòng biết ơn, hết lần này đến lần khác. Cứ mãi chú ý nơi
những gì mình không có, hoặc chưa có thay vì chú ý nơi những gì mình đang có,
nên dân Chúa không thể nào vui thỏa bước lưu hành.
Suốt chừng ấy năm, cả
một hội chúng vài triệu người, trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt và di chuyển
liên tục như thế nhưng từ người đến súc vật không bệnh tật, ốm đau. Suốt chừng
ấy năm, chừng ấy con người, không làm lụng chi cả mà ngày nào cũng ăn uống đầy
đủ. Ừ thì nước trong sa mạc đúng là hiếm. Hiếm nhưng Chúa có để họ phải khát
đâu. Sao người ta lại không thấy mấy chuyện sờ sờ mỗi ngày như vậy nhỉ?
Có hai cách tiếp trợ
hay chu cấp của Đức Chúa Trời. Một, lúc nào túi cũng rủng rẻng tiền, và hai,
bất cứ khi nào cần thì liền được cung ứng. Ai cũng thích rơi vào nhóm một,
nhưng thường thì ‘hành trình đức tin’ lại thuộc nhóm thứ hai. Nhóm hai là nhóm
theo đúng nghĩa đen: “xin Chúa cho con mana đủ dùng mỗi ngày”.
Ấy vậy mà, rất nhiều
người lòng thì nguyện được rơi vào nhóm một, nhưng mỗi khi nguyện cầu thì cứ
tụng luôn mồm: “xin cho con đồ ăn đủ dùng mỗi ngày”. Cầu như dzậy, mà hổng biết
có thật dzậy không ta. Mà nếu không, chẳng lẻ ‘nó’ đang xạo với Chúa. Hic.
Anh chị em có nhìn
thấy sự chu cấp lạ lùng của Đức Chúa Trời cho dân sự của Ngài không? Quan trọng
hơn nữa, Anh chị em có đang nhìn thấy sự chu cấp của Đức Chúa Trời trong chính
đời sống của mình không?
Nếu những ngày qua từ
nơi bạn chỉ toàn nghe những tiếng kêu ca thì hãy nhanh chóng mà chuyển kênh đi
nha. Chúa muốn nghe lời hoan ca, vui ca. Bạn có thể làm được điều đó không?
Hãy nhìn xem Chúa, tin
cậy Chúa chớ đừng chăm chú nơi nhu cầu hay hoàn cảnh của mình. Hãy nhìn vào
những gì mình đang có, rồi vui hưởng nó. Đừng so bì với người khác. Cứ như thế
thì bài test đức tin của bạn sẽ đảm bảo đạt điểm ô-kơ!
Mã đáo thành công nha
pà kon.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét