Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015

NHỚ TRỌN LÒNG VÂNG PHỤC

Phục Truyền 8-11              
Môi-se tiếp tục bài giảng thứ hai của mình bằng việc kêu gọi dân Y-sơ-ra-ên nhớ lại sự chăm sóc lạ lùng của Chúa đối với họ suốt những năm tháng đi giữa sa mạc hoang vu.
Chỉ trong 5 câu đầu của đoạn 8, Môi-se đã khắc họa nên hình ảnh sống động của Đức Chúa Trời. Ngài là Đấng dẫn dắt (c.2), là Đấng chu cấp (c.3), là Đấng chăm sóc (c.4) và là Đấng … kỷ luật hay chính xác hơn là Đấng răn dạy (c.5).
Dân Y-sơ-ra-ên suốt 40 năm ‘du lịch’ trong sa mạc được mệnh danh là một dân cứng đầu, cứng cổ. Ngang bướng, luôn chống đối và vô tín triền miên như thế mà Chúa còn dẫn, còn cung, còn chăm, còn răn như thế, thì một khi họ trở nên vâng phục, họ sẽ được Chúa ban phước dư dật là dường nào.
“Sống chỉ bởi đức tin, chớ không bởi việc làm”, “Được phước chỉ bởi ân điển, chớ không bởi việc làm”, là những sờ-lô-gân (slogan) mà nhiều người ngày hôm nay đang cao rao, như thể đây là phát kiến ‘hot’ của thế kỷ 21 này vậy.
“Chỉ bởi đức tin mà thôi” đã có từ thời Martin Luther vào thế kỷ 16 cơ.
Mà đức tin là gì ấy nhỉ? – Đơn giản là LÀM đấy, LÀM THEO Lời Chúa, hay nói cho văn vẻ là VÂNG LỜI Chúa đó cưng!
Chỉ cần đọc bình thường thôi, từ sách đầu tiên của Kinh Thánh là Sáng Thế ký cho đến sách cuối cùng là Khải Huyền, chúng ta sẽ thấy được nguyên tắc bất biến này: “Nghe Lời Chúa – làm theo, tức vâng lời – được phước”, và “nghe Lời Chúa – không làm theo – được họa”. Rõ như ban ngày thế đấy.
Hãy ghi nhớ ‘công thức’ này khi bộ hành qua sách Phục Truyền anh chị em nhé.
Trong ba chương Kinh Thánh hôm nay, Môi-se lại một lần nữa cảnh báo dân Y-sơ-ra-ên về hiểm họa rất dễ xảy ra trong đất Hứa: QUÊN Chúa.
Là răng? – Là không nhớ đến Chúa chớ răng.
Chính xác là họ sẽ rất dễ quên rằng Chúa là nguồn mọi phước hạnh của họ. Điều này rất dễ xảy ra một khi họ đã trở nên giàu có, sung túc, thành đạt trong đất Hứa.
Mà nếu không còn nhớ rằng, Chúa đã khiến mình giàu có, lên đời thì là ai (đã làm điều đó)? – Còn ai trồng khoai đất này. Thì là ‘thằng tao’ đây chớ ai (8:17).
Mà một khi đã quên Chúa, tức là vừa khi Chúa mất chỗ trong lòng con dân của Ngài, thì ngay lập tức có ‘thằng’ khác thế chỗ liền à. Không là ‘thằng tôi’ của chúng ta thì cũng là tà ma ngoại đạo trong xứ sẽ chiếm chỗ của Chúa thôi.
Lòng của chúng ta không hề có chuyện vắng chủ đâu. Vừa chán Chúa là ‘nó’ cặp thằng khác liền à. Chết là chết chỗ đó (8:19).
Mà một khi bất cứ ‘thằng’ nào ngồi vào ghế của Chúa thì án tử luôn dành cho nguyên cặp ‘gian phu, dâm phụ’ ấy liền tay (8:19-20). Nhớ nhé.
Trong phần Kinh Thánh của ngày hôm qua, Môi-se răn bảo dân Chúa phải luôn nhớ rằng họ được Chúa chọn không phải vì đông binh, đông tướng mà ngược lại, họ là dân bé nhất giữa muôn dân. Còn trong phần Kinh Thánh hôm nay, ông cảnh báo thế hệ mới của Y-sơ-ra-ên phải ghi lòng tạc dạ rằng họ thành công trong đất Hứa không phải vì họ tài giỏi mà là vì được Chúa ban cho khả năng; Họ sẽ thắng được mọi kẻ thù không phải vì họ thánh thiện mà là vì tội ác của kẻ thù nên chúng bị Chúa diệt mà thôi.
Thậm chí, nếu đem ra ‘cân đo đong đếm’ sòng phẳng giữa dân Y-sơ-ra-ên và dân Canaan thì cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đấy chứ. Chỉ riêng chuyện ‘bò con vàng’ thôi là cũng đủ để Y-sơ-ra-ên bị ‘giải tỏa trắng mà không cần bồi thường’ rồi.
Thế thì mỗi khi dân Y-sơ-ra-ên ghi nhớ lời Môi-se truyền dạy – rằng họ vốn là bé nhất, không tài giỏi chi, chẳng thánh sạch gì mà lại được Chúa chọn, được ban cho thành công, đánh đâu thắng đấy – họ sẽ giữ mình trong sự khiêm nhường. Mà một khi họ khiêm nhường thì Chúa mới thật sự được tôn cao.
Lời cảnh báo dành cho dân Y-sơ-ra-ên xưa nhưng vẫn còn nguyên giá trị đối với con dân Chúa ngày nay: Chớ Quên Chúa!
Mỗi người chúng ta hãy sờ lại lòng mình xem Chúa có còn đang ở vị trí trung tâm không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét