Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

KIỂM TRA DÂN SỐ, BỐ TRÍ TRẠI QUÂN

Dân Số Ký 1-4 
Bắt đầu với những sự kiện khoảng một năm sau khi rời Ai cập, Dân Số ký cũng là một quyển sách … luật, nhưng là … kỷ luật, kỷ luật thiên thượng! Sách trình làng ‘kết cuộc thương đau’ do những chọn lựa sai … bét nhè của tuyển dân Y-sơ-ra-ên. Thế cho nên, hành trình mười một ngày bổng kéo ra thành bốn chục năm có lẻ. Tất cả cũng chỉ vì tại một chữ vô – VÔ TÍN. Đau!
Sách Dân số ký mô tả về hai thế hệ, hai lần kiểm tra dân số và hai bộ ‘cẩm nang’ để vui hưởng xứ Hứa Canaan! Bài học lịch sử thật rất, rất rõ ràng: SỰ VÂNG PHỤC LÀ CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN PHƯỚC HẠNH CHO MỌI THẾ HỆ
Bốn chương đầu tiên của sách Dân số ký chủ yếu thuật lại cuộc kiểm tra dân số lần thứ nhất và vị trí đóng trại của từng chi phái Y-sơ-ra-ên, với Lều Tạm là trung tâm. Ngoài ra, chức năng cụ thể của từng ban thứ Lê-vi, cụ thể là 3 gia tộc Ghẹt-son, Kê-hát và Mê-ra-ri, trong việc tháo dỡ và di chuyển Lều Thánh, mỗi khi hành quân, cũng được tường trình hết sức chi tiết.
Tuy nhiên, dưới góc độ người đọc hôm nay, đặc biệt là giới trẻ, thì những chương này đúng là khô … hơn cơm rang đấy. He he. Dầu vậy, mấy ‘con khô’ này cũng là một phần không thể tách rời của Lời Thiên Chúa, tức là nhờ ‘nó’ mà bạn và tôi mới có thể sống cho ra sống đấy nha (Mathiơ 4: 4).
Cũng thì kiểm tra dân số nhưng có sự phân biệt giữa lương dân và … Lê dân. Lương dân nam thì phải tròn 20 xuân xanh mới được kể là ‘viết hữu’ (1:2-3), còn Lê-vi nam thì chỉ cần ‘oanh manh’ (one month) là đã được xướng tên rồi (3: 40). Quá lắm, quá lắm!
Con lương dân thì ‘thằng’ nào uýnh trận được mới được kể là trai, còn con Lê dân thì khỏi cần chuyện đó. Thế nhưng, nam Lê dân phải đợi cho đến tròn 30 mới được phép ‘hành sự’ và chỉ được cống hiến 20 năm thôi. Tức là, mấy chàng Lê nam này cứ đến đúng chuẩn ‘ngũ tuần’ thì phải … giải ngũ.
Toàn chuyện khuân vác không hà, để cho đám trẻ lo là đúng rồi. Mấy bác vưỡn cứ là Lê nam, Lê nam suốt đời. Không ai cướp đoạt cái ‘tước’ ấy của các bác đâu. Có điều lớn tuổi rồi, nên ‘chơi theo luật’ mà làm công việc cho phù hợp, nhé, bác nhé. Vâng phục là con đường dẫn bác đến phước hạnh đấy. Nhớ nha.
Trong việc bố trí đội hình của Chúa đối với dân Y-sơ-ra-ên cũng có lắm điều để học đấy pà kon ạ.
Này nhé, mười hai đại tộc Y-sơ-ra-ên là anh em cùng cha khác mẹ, đúng không? Họ là con cháu từ 4 bà mẹ: 2 chánh, 2 thứ. Hai nàng có cưới hỏi đàng hoàng, còn hai nàng thì chỉ đơn giản là … ăn theo! Thế nhưng khi bố trí đội hình chiến thuật hành quân, Chúa không căn cứ theo thứ tự trước sau, dòng chánh dòng thứ hay theo số lượng nhiều ít chi cả. Nói chung là … không theo quy chuẩn gì ráo trọi.
Chúa bố trí hoàn toàn theo ý Chúa. Không bàn thảo, thương lượng gì sấc. Chúa phán, và câu trả lời của Môi-se là: “Yes, Sir”. Chấm hết.
Với trung tâm là Lều Chỉ Huy, 12 đại tộc Y-sơ-ra-ên được biên chế thành bốn phương diện quân, theo bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Địa điểm đóng quân, vị trí và thứ tự hành quân được phân công hết sức cụ thể. Tên của bốn đại tộc được chọn làm tên của bốn phương diện quân cũng theo nguyên tắc … không giống ai nêu trên. Đó là các đại tộc: Giu-đa, Ru-bên, Ép-ra-im và Đan.
Giu-đa, Ru-bên và Ép-ra-im làm thống soái thì còn hiểu được, nhưng hậu duệ của ‘đồng chí’ Đan thì đúng là khó hiểu. Đan là con của Bila, hầu gái của Út Chên. Chính cô Bi này về sau đã có lần loạn luân ‘tình thương mến thương’ với anh cả Ruben, dẫn đến việc chàng bị truất quyền trưởng nam đấy.
Đúng là quá khứ, hay thân thế của chúng ta không ảnh hưởng chi hay liên quan gì đến sự chọn lựa của Đức Chúa Trời cả. Thật, Chúa “đã xếp đặt mọi chi thể trong thân thể, mỗi bộ phận tùy theo ý Ngài” (1 Corinhto 12:18). Thế thì, ta là ai, làm ‘chức’ gì trong nhà Chúa, chẳng có gì đáng khoe hay đáng khinh đâu bạn nhé.
Dù nhà anh Ghẹt-sôn chỉ được phép khênh mấy ‘món’ màn, bạt, dây nhợ vòng ngoài, còn nhà bác Kê-hát toàn được ‘ưu tiên’ hàng bằng kim loại quý đi nữa, thì tất cả đều được tôn trọng, và có giá trị NHƯ NHAU trước mặt Đức Chúa Trời.
Vấn đề không phải là bạn đang là ai, đang giữ chức gì mà là bạn có đang trung tín với chức phận mà Chúa định trước cho mình hay không. Chúa không bao giờ so sánh bạn với người khác đâu, thế thì đừng rỗi hơi mà đi so sánh sự kêu gọi của mình, chức phận của mình với sự kêu gọi, với chức phận của người khác bạn nhé.
Nếu muốn so thì hãy so chính bạn với sự kêu gọi, với chức phận mà Chúa dành cho bạn. Hãy so đi, rồi lo mà làm cho trọn phận sự Chúa kỳ vọng nơi mình.
Bạn đã sẵn sàng bước vào vị trí, đặt trên vai mình một bộ phận, một chi tiết nào đó của Lều Thánh theo như Chúa định, và cùng với Phương Diện Quân của mình, chờ lệnh xuất binh chưa?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét