Lê-vi ký 4-7
Hai của lễ mà chúng ta
sẽ học biết hôm nay là sự hiến tế bắt buộc khi một người phạm lỗi hay phạm tội
trước mặt Chúa, dù vô ý hay do thiếu hiểu biết. Đặt cho ‘hắn’ nickname “Lễ Buộc”
là như thế.
Tùy theo đối tượng vi
phạm (cá nhân hay tập thể; giàu hay nghèo; dân thường, quan chức hay thầy tế
lễ) mà lễ vật sẽ được đòi hỏi khác nhau. Tuy nhiên, kết quả là như nhau: tội
của cá nhân đó hay nhóm người ấy sẽ được tha. Kể cả trong trường hợp, không đổ
huyết cũng được tha (5: 12-13)!
Cách dâng lễ này ngày
nay vẫn còn duy trì ở rất nhiều nơi với nhiều ‘dị bản’ khác nhau. Chẳng hạn, ta
có thể thấy việc này trong nghi thức cúng Tất Niên của người Việt.
Lễ cúng này thường
thực hiện ngoài sân, chớ không phải trong nhà. Gà cúng phải là gà choai, chưa
đạp mái, (có nơi là gà trống thiến) và phải không khuyết tật. Gà được cắt tiết,
luộc nguyên con, dâng cúng với ý nghĩa gánh thay tội lỗi hay chịu tội thế cho
gia chủ suốt năm qua.
Nhà khá giả thì mổ
lơn, mổ bò, song ý nghĩa thì vẫn như vậy. Hẳn nhiên, đa phần ngày nay, người ta
‘xưa bày, nay làm’ chớ ít người hiểu được ý nghĩa thật của nghi thức cúng tế
đó.
Nếu Cơ-đốc nhân mà hiểu
được ‘gốc tích, ngọn ngành’ về tế lễ như đã dẫn, thì những ngày Xuân là cơ hội
thuận lợi để hướng đạo cho bạn hữu, thân tộc của mình. Năm nào người ta cũng
phải giết thịt, dâng cúng như thế, từ đời này sang đời khác. Sở dĩ người tin
thờ Chúa không làm như thế nữa là vì họ đã chấp nhận Chiên Con – tức là Đức Chúa
Giê-xu – một sinh tế toàn hảo, đã … ‘đi’ thay cho họ một lần đủ cả suốt trọn cuộc
đời rồi!
Tạ ơn Chúa vì ngày
nay, chúng ta không cần phải dâng sinh tế chuộc tội hay chuộc lỗi theo cách mà
người Y-sơ-ra-ên đã làm trước đây nữa. Vì sinh tế Chiên Con Thiên Chúa, tức sự
chết của Đức Chúa Giê-xu trên thập tự giá hơn 2000 năm về trước, vẫn còn nguyên
hiệu nghiệm trong việc chuộc tội và chuộc lỗi cho mọi lỗi lầm và vi phạm của
chúng ta. Mỗi khi phạm tội hay phạm lỗi, chúng ta lại phải nhờ đến huyết của
Chiên Con để nhận được sự tha thứ của Đức Chúa Trời.
Chúng ta làm điều này
như thế nào?
“Còn nếu chúng ta xưng tội mình thì Ngài là thành tín, công
chính sẽ tha tội cho chúng ta và tẩy sạch chúng ta khỏi mọi điều bất chính” (1 Giăng 1: 9)
Khá nhớ lại bài học
hôm qua, rằng Đức Chúa Trời mãi muôn đời không hề thay đổi. Tuy nhiên, vì vị
thượng tế đã thay đổi nên lễ vật, và cách thức dâng lễ cũng phải thay đổi cho
phù hợp thế thôi. Đừng để cho hội chứng ‘không cần ăn năn’ lừa dối bạn, và kéo
bạn vào trong lối sống tưởng như cực thoáng nhưng thật ra là cực … thoái. Thoái
đến khi chạm đáy thì trở lại hơi bị khó đó nghe.
Trong phần Kinh Thánh
hôm nay cũng còn một chuyện liên quan đến … ĂN, nhưng là không được ăn: huyết
và mỡ.
Đức Giê-hô-va lại phán dặn Môi-se:
“Con hãy bảo dân Y-sơ-ra-ên rằng:
Không được ăn một thứ mỡ nào, mỡ bò, mỡ chiên hay mỡ dê. Mỡ
của con thú chết tự nhiên hay bị thú dữ xé có thể dùng cho bất cứ việc gì,
nhưng không được ăn. Người nào ăn mỡ của con vật
dùng lửa dâng lên Đức Giê-hô-va sẽ bị trục xuất khỏi dân chúng. Các con không được ăn huyết tại bất cứ nơi nào các con cư
trú, dù đó là huyết chim hay súc vật. Người nào
ăn huyết sẽ bị trục xuất khỏi dân chúng.” (7 : 22-27)
Huyết,
(hay tiết, máu) thì không được ‘chỉ định’ để làm thức ăn cho con người, dù chúng
ta có thể ăn. Điều này cũng tương tự
như lá cây thuốc lá, hay trái cây thuốc phiện không phải dùng để hút, để hít
hay để … chích. Đó không phải là chức năng thật của chúng. Chúa tạo ra các loại
cây này không phải để dùng vào những việc như thế.
Hậu quả của việc sử
dụng trái luật Trời trong chuyện ăn uống, hút hít này í à? – Thì đã sờ sờ ra
đấy thôi, cần gì phải kể.
Từ nguyên thủy, không
riêng gì Đạo Chúa mà trong tất cả mọi tín ngưỡng thì máu (tiết/huyết) luôn được
dùng để cúng tế thần linh. Đó không phải là ‘món’, là phần dành cho con người
đâu. Chớ có đụng đến. Đơn giản rứa thôi.
Không chỉ có huyết. Mỡ
cũng bị liệt vào danh sách cấm, đối với dân Y-sơ-ra-ên đấy. Mỡ cũng là phần sinh
tế được quy định chỉ dành riêng cho một mình Chúa.
Thực ra, món này không
nằm trong bảng cấm đối với người tin thờ Chúa ngày nay (Công Vụ 15: 20, 29).
Nhưng ngẫm lại thì thấy tất cả những gì mà Chúa cấm chỉ có từ tốt đến tốt mà
thôi. Chẳng thế mà những năm sau này phần đông người ta chuyển sang ăn dầu cả.
Thế mới hay, có những điều trong Lời Chúa thật khó chấp nhận cho chúng ta trong
một giai đoạn nào đó, nhưng tính đúng đắn của nó thì không vì thế mà giảm đi.
Thế thì hãy khiêm
nhường, đơn sơ tin cậy Chúa. Hãy là người ‘sành ăn’ bạn nhé; ăn những gì Chúa
bảo ăn, kể cả ăn … năn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét