Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

GIÁO LUẬT NƠI ĐẤT HỨA

Phục Truyền 12-16 
Từ chỗ lập lại những nguyên tắc luật pháp tổng quát và những lời kêu gọi vâng phục (ở phần trước), giờ đây Môi-se chuyển sang những quy định cụ thể trong đời sống thường nhật đối với con dân Chúa nơi đất Hứa.
Chính Chúa sẽ quyết định nơi chốn và cách thức thờ phượng, còn dân Y-sơ-ra-ên phải loại bỏ tất tần tật, tuốt tuồn tuột những gì liên quan đến việc thờ lạy hình tượng của dân bản xứ.
Thánh sạch trong chuyện ăn uống, trung tín trong chuyện dâng hiến, thanh thản trong chuyện tha bổng – kể cả tha nợ lẫn tha … nô (lệ) – là những phương cách mà qua đó dân Y-sơ-ra-ên có thể bày tỏ mối quan hệ có một không hai của họ với Đức Chúa Trời. Thêm vào đó, những kỳ lễ, tức là những sự kiện quan trọng trong năm dân sự Chúa cũng cần phải vâng giữ cách thông hiểu.
‘Túm’ lại nội dung chính của mỗi chương Kinh Thánh hôm nay chỉ là … một chữ T. Này nhé: Thờ phượng Chúa (12), Tà thần (13), Thực phẩm (14), Tha nợ (15), và Tiệc tùng (16).
Rồi ý tưởng chủ đạo trong suốt 5 chương này nằm ở câu ni nè: “Hãy vâng giữ cẩn thận mọi lời mà tôi truyền dặn anh em để anh em và con cháu anh em được phước đời đời, vì anh em làm điều tốt đẹp và ngay thẳng dưới mắt Giê-hô-va Đức Chúa Trời anh em” (12: 28)
Nhưng tại làm sao mà cụ Môi-se cứ lập đi lập lại mãi cái chuyện thờ phượng thế nhỉ. Nào là chỉ được thờ mỗi một mình CHÚA, mà chính xác phải là Đấng giải phóng họ khỏi đời nô lệ Ai cập, là Đấng đi cùng và chịu đựng họ suốt 40 năm trong sa mạc và là Đấng đem họ vào trong đất mà Ngài đã hứa ban cơ; Nào là phải ‘đốt sạch, phá sạch và giết sạch’ những gì liên quan đến tà thần trong xứ mà họ sắp vào chiếm lấy. Không biết có ‘em’ nào đang ngồi nghe cụ giảng mà buộc miệng: “Biết rồi, khổ lắm …” không ta?
Biết thì chắc cú là dân Y-sơ-ra-ên đã biết rồi, nhưng hỏi rằng họ đã thuộc bài chưa thì hai năm rõ mười là chưa. Vì chưa thuộc nên giờ phải ôn lại thôi. Và bài học này (điều răn thứ nhất và thứ hai), tiếc thay, con dân Chúa khắp mọi nơi, mọi thời đại vẫn còn lắm người chưa … chịu thuộc.
Suốt dòng lịch sử, dân Y-sơ-ra-ên CHƯA BAO GIỜ ngưng thờ phượng Giê-hô-va Đức Chúa Trời của họ. Thế nhưng, họ liên tục phạm tội thờ lạy hình tượng. Ấy là, ngoài CHÚA ra họ còn “có các thần khác”, hay nói theo giọng Quảng (Ngãi) thì là ngoài CHÚA ra, họ còn “có các THẰN khác”! Hu hu.
Răng mà có chuyện đó được hì? – Có. Thậm chí nhiều nữa là khác.
Cái chuyện ‘đa tình … linh (thần)’ này nó muôn hình vạn trạng lắm anh chị em ơi. Thấy được bằng mắt thường cách rõ ràng thì chắc trên cả thế giới này chỉ có đạo Cao Đài. Ấy là vì đạo này thờ tất tần tật từ Đức Phật Thích Ca, đến Khương Tử Nha; từ Đức Chúa Giê-xu, đến nhà văn pháp Victor Hugo, và thậm chí cả … Mác, lẫn Ăng-ghen đều có mặt.
Con dân Chúa mà nhìn thấy món tả-pí-lù hay là món lẩu thập cẩm thánh thần như thế thì còn lâu mới chịu thờ, đúng không? Làm gì ta chịu ‘để’ Chúa Giê-xu của mình ngồi chung mâm, ngang hàng với mấy ‘ông’ kia. Bậy bạ hết sức. Chúa phải là ‘nâm-bờ oanh’ chớ. Rõ ràng là như thế.
Thế nhưng, xưa nay có ai ngoại tình mà công khai bao giờ. Cứ lén lén, lút lút, dấm dấm dúi dúi, ấy chứ. Ngoại tình thuộc linh, tức là thờ lạy hình tượng trong cộng đồng dân Chúa cũng chẳng khác chi cảnh ấy.
Chuyện ngoại tình thuộc thể, dù có mờ mờ ảo ảo thì cũng chỉ là đối với người ngoài thôi, còn người trong cuộc thì rõ đến từng … cái nốt ruồi ấy chớ. Song, trong việc ngoại tình thuộc linh thì có khi người trong cuộc lại không hề biết mình có bồ nhí. Chết là ở chỗ đó.
Chết là vì ‘nó’ không hề lập lại bàn thờ bát nhang trong nhà, vẫn đi nhà thờ thường xuyên, vẫn dâng hiến tài chánh đều đặn, nhiều hơn mọi người trong hội thánh nữa là khác, rồi còn tham gia trong ca đoàn, hướng dẫn chương trình thờ phượng và thậm chí là đang giảng dạy Lời Chúa hàng tuần nữa kìa.
Ấy là vì, ‘bồ nhí’ của nhiều người có thể là sức khỏe, con cái, bố mẹ, tài năng, danh tiếng, địa vị. Đối với một số khác thì sự vui chơi (ăn uống, tình dục buông thả) được tôn làm thần trong đời sống của họ. Nhiều bạn nữ thì xem thời trang làm thần của mình. Họ dâng thì giờ và ý tưởng cho việc trang điểm, mua sắm. Trong khi đó, thần của nhiều người khác lại là tiền bạc. Không ít người xưng mình là con dân Chúa, thậm chí là tôi tớ Chúa mà vẫn còn thờ “con bò bằng vàng” như dân Y-sơ-ra-ên thuở nào nơi chân núi Sinai đó thôi.
Bằng chứng nóng hổi là mấy ngày Xuân vừa qua có biết bao nhiêu anh chị con Chúa nhưng vẫn còn mê đỏ đen, vẫn còn lặn lội đến tận Genting để đánh bạc đấy thôi. Đối với những anh trai chị gái này thì tiền bạc mới thật sự là thần, là chúa của họ chớ nào phải Giê-xu. Thế nhưng, dễ gì mấy ảnh mấy chỉ thừa nhận rằng mình đang thờ hình tượng, đang ngoại tình thuộc linh.
Nếu người nào làm trái lương tâm để được tiền bạc thì há không phải là thờ lạy tiền bạc như một hình tượng sao? Nếu họ tin cậy của cải sẽ cho mình khỏi túng thiếu và cung cấp mọi sự cần dùng cho mình, thì của cải há chẳng phải là thần của họ sao? Biết bao nhiêu người xưng là Cơ-đốc nhân đang vướng vào lưới tình … đa cấp ở quê nhà, (và một thời từng rất ‘hot’ ở xứ Cọ này là Tien’s hay Thiên hoặc Thiên-sư đó thôi. Chính xác thì phải gọi đám này là ‘tiên sư …’ mới đáng!) mà chẳng biết rằng, “thần chết đang chờ chúng ở cuối con đường” (Châm ngôn 14: 12). Ô hô, thương thay!
Đang yêu mà. Mụ mị, mơ màng, … tràn hoa mộng. Có hai kẻ nào đang ‘yêu’ nhau mà không vuốt ve nhau bằng ‘những lời có cánh’ đâu. Thế là si, thế là mê. Rồi hiến thân, rồi tình nguyện làm nô lệ cho ‘tình nhân’ trọn đời mãn kiếp, cho đến một ngày “từng người tình bỏ … ra đi”!
Có ông nào hay bà nào ngoại tình mà leo lẻo với vợ (hay với chồng) mình rằng, em (anh) vẫn là số một trong đời anh (em) không? Mà nếu có … ‘đứt dây thần kinh xấu hổ’ để nói được như thế thì liệu vợ hoặc chồng của người ấy có tin nổi hay không?
Cũng một thể ấy trong mối quan hệ của chúng ta với Chúa. Một khi có một đối tượng khác ‘hút hồn’ chúng ta, dù đối tượng đó là người hay vật, là vật thể hay … phi vật thể, thì vị trí nâm-bờ oanh của Chúa đã bị phế truất trong ta rồi. Mà một khi Chúa không còn ở vị trí đó, nếu ta cứ ra rả rằng, “Giê-xu ơi, con yêu Chúa hết lòng” chẳng hóa ra ta đang … ‘tội chồng tội’ mỗi ngày đó sao.
Chúa muốn chúng ta chỉ YÊU một mình Ngài. Trước mặt CHÚA ngươi chớ có các ‘thằn’ khác mà lại. Mà YÊU là răng? Hôm trước vừa mới nói rồi: “ai yêu Chúa thì sẽ vâng giữ lời Chúa” (Giăng 14:23).
Hãy thử thay thế cụm từ ‘vâng lời’ cho từ ‘Yêu’ trong câu Kinh Thánh sau, thì có thể bạn sẽ khám phá ra một điều thú vị đấy.  “Ai yêu cha mẹ hơn (yêu) Ta thì không đáng cho Ta; ai yêu con trai hay là con gái hơn (yêu) Ta thì cũng không đáng cho Ta” (Mathiơ 10: 37).
Hey, thành thật cái coi: Trước mặt CHÚA, bạn có ‘thằn’ nào khác không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét