Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

NGÀY MÔ CŨNG THÁNH

Lê-vi ký 11-15
Phần Kinh Thánh chúng ta đọc hôm nay liên quan đến các luật định về SỰ TINH SẠCH, bao gồm ‘vệ sinh an toàn thực phẩm’ và vệ sinh … thân thể. Thoạt nhìn thì 5 chương Kinh Thánh hôm nay dường như chỉ liên quan đến vấn đề sức khỏe mà thôi: nào là ăn, nào là đẻ, nào là ghẻ, nào là … tè! Thế nhưng, nếu chịu khó ‘bóc tách’ lớp vỏ bề ngoài này thì ta sẽ học được khối điều hay đấy.
Tại sao Chúa lại can thiệp quá sâu đến từng chi tiết trong đời sống thường nhật của dân Y-sơ-ra-ên đến thế? Câu trả lời là: Vì họ là dân tộc duy nhất được Chúa trực tiếp tuyển chọn. Họ được chọn làm dân thánh.
Dân thánh là răng? – là dân được biệt riêng ra, được dành riêng cho mỗi mình Đức Chúa Trời. Do đó, họ phải sống cách khác biệt với các dân tộc ở chung quanh. Nôm na là họ phải … khác người, phải ‘không đụng hàng’! Họ phải ‘khác người’ từ chuyện ăn đến chuyện ngủ.
“Ta là CHÚA, Đấng đã đem các ngươi ra khỏi Ai-cập để làm Đức Chúa Trời các ngươi; vì vậy các ngươi phải nên thánh, vì Ta là thánh” (11: 45)
Có đến 2 chương 13 & 14, trong phần Kinh Thánh hôm nay dành nói về bệnh phung (phong), một căn bệnh nan y thời bấy giờ. Bệnh không chỉ có nơi người, mà dường như còn có cả trên quần áo và nhà cửa nữa.
Nhưng trong vô vàn thứ bệnh mà dân Y-sơ-ra-ên sẽ bị, chắc chắn là như thế,  tại sao chỉ có mỗi ‘thằng’ phong bị nêu tên? Rồi tại sao không phải là bác sĩ thăm khám cho ‘nó’ mà chỉ có thầy tế lễ? Rồi tại sao ‘nó’ bị ‘ghẻ’ nhưng khi được lành bệnh thì lại phải dâng lễ chuộc tội, lễ chay? Rồi tại sao trong khi dâng lễ ‘nó’ được thầy tế bôi máu, bôi dầu lên tai, lên ngón tay, ngón chân không khác chi là lúc Aron được thụ phong chức thượng tế?
Chắc chắn là có ‘ý đồ’, nhễ.
Bệnh phong được xem như là hình bóng của tội lỗi – không một loại dược phẩm nào, cũng như không người nào có thể chữa trị được, ngoại trừ chính Đức Chúa Trời. Tội lỗi cũng một thể ấy – con người không thể tự cứu mình ra khỏi tội lỗi và hậu quả của nó bởi sức riêng. Trong ánh sáng của Tân Ước thì Đức Chúa Giê-xu vừa là sinh tế, vừa là thầy tế lễ. Do đó, không bởi Ngài và không nhờ Ngài thì không cách chi được sạch, được lành bệnh ‘tội’ cả.
Trong nghi thức tẩy sạch được ký thuật ở Lê-vi ký 14, thì đầu tiên là huyết được sử dụng, rồi sau đó là dầu. Việc rảy huyết sinh tế là biểu tượng cho việc xóa sạch tội (được tha tội) bởi huyết Đấng Christ, còn việc xức dầu – sự đụng chạm của Đức Thánh Linh và ảnh hưởng của Ngài trên đời sống của chúng ta.
Ngoài ra, bệnh phong về người, về áo, và về nhà là hình bóng về tội trong lòng, trong thói quen, và trong gia đình. Đấy, ngạc nhiên chưa?
Thế nhưng, điều mà nhiều người quan tâm hơn hôm nay chính là cái dzụ ăn uống trong đoạn 11. Đúng hôn? Tết đến nơi rồi còn gì. He he.
Mới đọc qua, nhiều người sẽ vội cho rằng, Chúa phân ra hai loại thức ăn: là heo-thì (healthy) và heo … quay!
Không hề. SẠCH & KHÔNG SẠCH ở đây không dính dáng gì đến ‘an toàn vệ sinh thực phẩm’ hay ‘sức khỏe thường thức’ đâu nhé. Sạch và không sạch ở đây liên quan đến việc nên thánh, tức là liên quan đến yêu cầu ‘khác người’, ‘không đụng hàng’ đối với tuyển dân của Đức Chúa Trời mà thôi.
Không phải chỉ đối với dân Y-sơ-ra-ên thì những con vật này mới được liệt vào nhóm sạch hay không sạch, mà từ thời Nô-ê và thậm chí là trước nữa đã từng tồn tại bảng ‘phong … thú’ này rồi! (Sáng 7: 2)
Một cách nôm na là ri: Chúa tạo nên muôn loài động vật, nhưng có một số loài KHÔNG ĐƯỢC TẠO NÊN ĐỂ LÀM THỨC ĂN cho con người, ít nữa cũng là con Chúa. Mấy ‘anh, chị’ có nickname KHÔNG SẠCH chính là số này. Rõ rồi nhé.
Thế, tuyển dân Chúa ngày nay có phải kiêng khem mấy ‘em’ KHÔNG SẠCH hay không? – Nếu thành tâm ‘ngâm kíu’ thật, thật kỹ thì chúng ta phải nhìn nhận rằng kinh Tân Ước không hề thủ tiêu luật định của Chúa về chuyện … ăn uống! Tức là, có kiêng đấy.
Chẳng hạn, cuộc tranh luận của Chúa Giê-xu với những người Pharisi trong Mác đoạn 7 không liên quan đến chuyện ăn thịt, mà là chuyện rữa tay hay không rữa tay trước khi ăn, là nghi thức theo truyền thống chớ không phải là mạng lịnh được ghi trong Thánh Kinh. Còn sự hiện thấy của Phê-rơ trong Công vụ đoạn 10 không phải là cơ sở để thay đổi luật định của Chúa về chuyện măm măm. Sự hiện thấy tỏ bày một chân lý rằng, không một NGƯỜI nào bị gọi là ô uế hay không tinh sạch cả.
Thế còn 1 Timothe 4: 1-3 thì sao?
“Thánh Linh phán rõ ràng rằng trong thời kỳ cuối cùng sẽ có một số người chối bỏ đức tin, chạy theo các thần lừa dối và giáo lý của ma quỷ,  bởi luận điệu đạo đức giả của những kẻ nói dối mà lương tâm đã chai lì.  Họ cấm cưới gả, và bắt kiêng cữ CÁC THỨC ĂN MÀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÃ TẠO RA CHO NHỮNG AI TIN VÀ HIỂU BIẾT CHÂN LÝ NHẬN LÃNH VỚI LÒNG BIẾT ƠN.  Vì mọi vật do Đức Chúa Trời tạo dựng đều tốt đẹp, không có vật gì đáng loại bỏ, miễn là được tiếp nhận với lòng biết ơn; vì nhờ LỜI ĐỨC CHÚA TRỜI và LỜI CẦU NGUYỆN mà vật đó được thánh hóa”
Phải đọc nguyên cụm (từ câu 1-5) thì mới hiểu chính xác được điều mà sứ đồ Phao-lô muốn nói. Rằng thì là có mấy ông “sư hổ mang” hay “mái gầm” gì đấy, trong thời kỳ cuối cùng, bổng nhiên muốn … dạy: không được ăn NHỮNG THỨC ĂN MÀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÃ TẠO RA CHO NHỮNG AI TIN VÀ HIỂU BIẾT CHÂN LÝ NHẬN LÃNH VỚI LÒNG BIẾT ƠN. Điều này có nghĩa là mấy ông thầy kia xúi người ta kiêng cử những món mà Đức Chúa Trời CHO PHÉP ăn.
Đâu là “những thức ăn mà Đức Chúa Trời đã tạo ra”, tức là “những thức ăn ta được phép ăn”? – Thì cả một mê-niêu (menu) trong Lê-vi ký 11 (và cả trong Phục Truyền 14) đấy thôi. Không có một danh sách nào khác. Không hề có chuyện mâu thuẩn về chuyện ăn uống giữa sự dạy dỗ của Phao-lô và mạng lịnh của Chúa trong sách Lê-vi ký đâu nha.
Từ trước đến nay, MSB tui thường túm gọn chuyện ăn uống của người tin thờ Chúa thời nay trong một câu sờ-lô-gân (slogan) hơi bị sốc: “Ăn gì cũng được, trừ ăn … cắp!” Thế nhưng, giờ thì phải đưa chuyện ăn uống lên một tầm cao mới rồi. Hơn cả chuyện “ăn để sống”, hơn cả mức độ “ăn có hiểu biết vì sức khỏe”, ĂN, giờ còn là hành động của đức tin. Đó cũng chính là sự vâng lời.
Quyết định thuộc về mỗi một chúng ta. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét