Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

LẬP LẠI LỜI CHA

Phục Truyền 4: 44 - 7:26
Thế là Tết cũng đến hết rồi. Hãy dành thời giờ nghe cụ Môi-se giảng lựng trong Chúa Nhật Tân Xuân nha anh chị em.
Đây là bài giảng thứ hai và cũng là bài giảng dài nhất trong ba bài giảng của Môi-se bắt đầu ở chương 5 và kết thúc ở chương thứ … 26!
Môi-se khởi sự bằng việc nhắc lại Mười Điều Răn, những đòi hỏi căn bản về phương diện đạo đức của Đức Chúa Trời đối với con người. Sau đó ông nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc yêu Chúa và chuyển giao luật pháp của Ngài cho thế hệ kế tiếp.
Môi-se nhận thấy rõ nhu cầu của con dân Y-sơ-ra-ên trong việc vâng giữ lề luật và dạy lại cho thế hệ tương lai những mạng lịnh của Chúa. Có như vậy thì họ mới đáp ứng được kỳ vọng của Chúa nơi con dân Ngài: một dân vâng phục, người chiến thắng kẻ thù trong sức mạnh Chúa ban.
Cả ba chương Kinh Thánh hôm nay nói riêng và cả sách Phục Truyền nói chung đều nhấn mạnh đến thái độ cần phải có của con dân Chúa đối với chính Ngài, Cứu Chúa của họ. Tất cả đều ‘nén’ lại trong một từ YÊU!
(Lạ một điều là gần như tất cả các bản dịch tiếng Việt đều tránh dịch từ YÊU thành … yêu hoặc yêu thương. ‘Anh’ nào ‘gan’ lắm thì cũng chỉ nhẹ hều thành yêu mến thôi, còn lại là kính mến. Chính vì vậy, mà người ta đã cô đọng điều răn lớn nhất thành: Kính Chúa, Yêu Người. Thậm chí có giáo hội kia, ‘chơi’ luôn cái sờ-lô-gân của mình là Kính Chúa, Yêu Nước. Rất tình thương, mến thương, đúng không. Nhất bên trọng, nhất bên … yêu còn đòi gì nữa)
Thiên Chúa muốn chúng ta YÊU Ngài. Chúng ta tôn trọng Chúa. Tốt. Chúng ta quý Chúa. Tốt. Chúng ta thích Chúa. Tốt. Những chỉ thế thôi thì chưa đủ.
Khối người không tin thờ Chúa cũng quý Chúa, cũng trọng Chúa, cũng thích, cũng có cảm tình với Chúa đấy thôi. Chúa muốn được YÊU. Chúa muốn đón nhận tình yêu của chúng ta, những người được Chúa cứu chuộc. Chúa muốn chúng ta chỉ yêu một mình Ngài mà thôi. Chúa muốn chúng ta chỉ thuộc riêng về một mình Ngài mà thôi.
Không thể gọi đó là ích kỷ được. Yêu thật sự thì bao giờ cũng là như thế. Đó là ‘hàng độc quyền’, không thể san sẻ. Không ai trách một cô gái, hay một chàng trai là ích kỷ khi họ cấm cửa ‘người thứ ba’ xuất hiện cả. Chúa yêu bạn, và Ngài muốn bạn chỉ yêu mỗi mình Ngài mà thôi.
Nhưng làm sao biết được là ta đang thật sự yêu Người? – Dễ ợt hà. Đó là vâng giữ điều răn và lề luật của Người.
Chính Đức Chúa Giê-xu cũng đã xác nhận điều này: “Nếu ai yêu mến Ta thì sẽ vâng giữ lời Ta, ... Ai không yêu mến Ta thì không vâng giữ các lời Ta” (Giăng 14: 23-24).
Thế thì, việc vâng giữ lề luật tức Lời Chúa là thể hiện tình yêu của mình dành cho Chúa. Vâng, có thể có những người tuân giữ lề luật Chúa cách nghiêm túc nhưng không hề yêu Chúa, nhưng không hề có người nào thật lòng yêu Chúa mà không vâng giữ Lời Chúa cả.
Nếu đọc thật kỹ ba chương này ta sẽ thấy được việc vâng giữ lề luật Chúa, mà điển hình là Mười Điều Răn, thể hiện đến mối quan hệ của con dân Chúa và Chúa hơn là vì khuôn phép kỷ luật.
Trong việc YÊU Chúa, tức vâng giữ Lời Chúa thì dường như, ai cũng phải trải qua ba cấp độ: (1) vâng lời Chúa vì sợ … bị đòn, (2) vâng lời vì … sẽ được phước, và (3) vâng lời, đơn giản vì … đó là điều mà Chúa thích. Thế thôi.
Nếu được phép ‘tự xử’ cách hết sức nghiêm túc với chính mình, thì bạn đang ở lế-vồ mấy?
Rất nhiều tôi con Chúa ngày hôm nay luôn miệng rao giảng rằng, vì Cơ-đốc nhân ngày nay ở dưới ân điển, nên không còn phải ở dưới luật pháp nữa. Chính xác. Vâng, hệ thống Luật Pháp Môi-se, mà đại diện là Mười Điều Răn, không còn được sử dụng để đạt đến sự cứu rỗi nữa. Mà thật ra, từ xưa đến giờ có ai giữ trọn Luật này được đâu, trừ một người duy nhất: Giê-xu người Naxaret.
Chúng ta ngày nay không cần phải giữ Mười Điều Răn để được cứu. Chúng ta được cứu nhờ đức tin nơi Chúa Giê-xu mà thôi. Thế nhưng, Mười Điều Răn là một phần KHÔNG THỂ HỦY BỎ của Lời Chúa, nên việc vâng giữ nó, tức là áp dụng nó vào trong đời sống hàng ngày vẫn còn nguyên giá trị. Ngày nay, con dân Chúa vâng giữ Lời Chúa – trong đó bao gồm cả Mười Điều răn – là vì YÊU Chúa chớ không phải vì còn “ở dưới Luật Pháp Môi-se” đâu nha.
Có anh ‘duy ân điển’ nào dám phạm điều răn thứ nhất, thứ hai, hoặc thứ ba không? Có thầy nào, sư nào dám dạy con dân Chúa ngày nay không cần phải vâng giữ các điều răn: 5, 6, 7, 8, 9, 10 không? Ai đủ bản lĩnh đâu, đưa tay xem nào?
Thế còn điều răn thứ 4: nghỉ công việc vào thứ 7 (sabath) thì sao?
Hầu hết những người tin thờ Chúa ngày hôm nay đều căn cứ vào việc hội thánh thờ phượng Chúa vào Chúa nhật, tức ngày thứ nhất trong tuần lễ để kết luận rằng, việc nghỉ ngày thứ 7 đã bị hủy bỏ; rằng ngày Sabath chỉ dành cho người Do Thái thôi, chớ không liên quan gì đến chúng ta cả; vân vân và vân vân …
Thế nhưng, truyền thống hay nói như Chúa Giê-xu là ‘lời truyền khẩu của loài người’ KHÔNG BAO GIỜ có thẩm quyền ngang bằng với Lời Chúa cả. Truyền thống hay ‘thói quen’ của Hội Thánh Chúa khắp mọi nơi không bao giờ được xem là chân lý cả, nếu đều đó không được Lời Chúa hậu thuẫn.
Không có chỗ nào trong Kinh Thánh bảo rằng ngày Sabath đã bị hủy bỏ, và cũng không có nơi nào dạy rằng Chúa Nhật là ‘ngày nghỉ Sabath’ đối với dân sự Chúa thời nay cả. Bao nhiêu người trong chúng ta biết được từ khi nào, ngày thờ phượng Chúa vào thứ Bảy được chính thức thay thế bằng Chúa Nhật không?
Trong Tân Ước có vài chỗ đề cập đến ngày nghỉ Sabath, nhưng nếu đừng thô bạo ‘lôi cổ’ chúng ra khỏi văn mạch thì chúng ta sẽ thấy là chúng chẳng có liên quan gì đến chuyện Cơ-đốc nhân ngày nay có cần phải giữ ngày nghỉ Sabath theo như Chúa dạy cả (nhớ là THEO NHƯ CHÚA, chớ hổng phải theo kiểu mấy ‘cha’ Pharisi dạy à nha).
“Ngày sa-bát được tạo nên vì loài người, chứ không phải loài người được tạo nên vì ngày sa-bát. Vậy Con Người cũng là Chúa của ngày sa-bát” (Mac 2 : 23-28)
“Vì thế, đừng để ai xét đoán anh em về đồ ăn, thức uống, về ngày lễ, ngày trăng mới, hoặc ngày sa-bát, Những điều nầy chỉ là bóng của những gì sắp đến, còn hình thật là Đấng Christ.” (Colose 2: 16-17)
“Người nầy cho rằng ngày nầy tốt hơn ngày kia, còn người khác thì coi mọi ngày đều như nhau; mỗi người hãy tin chắc ở trí mình. Người giữ ngày là giữ vì Chúa; …” (Roma 14: 5-6)
Một số người cũng nhận ra được chuyện ‘sai bét tè lè nhè’ này, nhưng lại chọn giải pháp … ‘im cho nó lành’. Số khác thì chậc lưỡi: “Ôi dào, vẽ chuyện. Có ảnh hưởng chi đến sự cứu rỗi đâu”.
Trong khi đó có một bộ phận không hề nhỏ thà chết chớ dứt khoát không chịu hy sinh, cứ căn cứ vào bề dày truyền thống, quyết bịt tai, nhắm mắt, cố sống cố chết mà bênh cho cái chuyện sai sờ sờ ra như thế. Và chính nhờ ‘công lao’ chày cối của mấy anh này mà thiên hạ đến nay vẫn còn cảm thấy rất chính nghĩa khi khai tử điều răn thứ tư.
Ngoài ra, trong ba chương này còn một điều cảnh báo khác của Chúa mà chúng ta cần phải luôn ghi nhớ. Đó là coi chừng QUÊN Chúa. Khi nào thì chuyện đó dễ xảy ra? – “Khi Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã đưa anh em vào xứ mà Ngài đã thề với tổ phụ anh em là Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, để ban cho anh em những thành lớn và tốt đẹp mà anh em đã không xây cất, những căn nhà đầy đủ mọi vật tốt mà anh em không sắm sửa, những giếng nước mà anh em không phải đào, cây nho và cây ô-liu mà anh em không trồng; khi anh em được ăn uống no nê” (6:10-11).
Khi chúng ta đạt được mục tiêu, khi chúng ta tròn mộng ước, khi chúng ta sung túc, có của ăn của để, có chức có quyền. Đó chính là lúc mà chúng ta dễ quên Chúa. Đó là lúc mà chúng ta thường tập chú nơi phước hạnh Chúa cho thay vì nơi chính Chúa là Đấng ban cho những phước hạnh đó.
Hãy check lại chính mình: bạn còn nhớ Chúa không, và bạn có còn thực sự yêu Ngài không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét