Dân Số Ký
31-33
Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, Môi-se vẫn làm việc hết sức
hiệu quả như những ngày đầu tiên khi vừa tròn … tám mươi! Vẫn minh mẫn, vẫn
thân mật với Chúa, vẫn trung tín trong chức phận được giao dù biết rằng mình sẽ
không được vào xứ Hứa.
Ông đã nhận mật lệnh từ Chúa, tổ chức tấn công tiêu diệt địch quân
Ma-đi-an. Trận đánh cuối đời, trận đánh giã từ. Một trận đánh được dùng làm
mẫu, không phải về cách dụng binh, mà là cách phân chia chiến lợi phẩm và cách
tẩy uế những chiến binh vừa ‘xây xác quân thù’ trở về.
Thế nhưng, có thể nói bài học lớn nhất trong ba chương sách này nằm ở
nơi lời yêu cầu của hai chi phái rưỡi: xin được sống ngoài xứ Hứa! Hậu tự của
Ru-bên, của Gát và một phần hậu tự của Manase đã xin được miễn vào Đất Hứa.
Lời cầu xin được đưa ra, không phải khi họ còn lang thang trong sa mạc.
Họ cầu xin khi chỉ còn cách xứ Hứa một con sông: sông Giô-đanh. Thậm chí, họ
còn sẵn lòng đi tiên phong, sẵn sàng chịu nguy hiểm để chiến đấu và chiếm xứ
Hứa cho người khác hưởng, còn cá nhân họ thì chỉ xin được định cư bên bờ đông
sông Giô-đanh.
Lý do xin ở lại: (1) vùng bờ đông rất phù hợp cho việc chăn nuôi, và (2)
họ có nhiều gia súc.
Rất có lý, vì đó là nhu cầu của cuộc sống họ mà. Rất thực tiển, vì họ
sống về nghề chăn nuôi.
Thế nhưng, ẩn đằng sau lời cầu xin này là hai nguyên do: (1) phần đất
phía Đông là đủ tốt rồi, và (2) việc vượt sông và chiếm xứ là công việc khó
khăn và … không biết sẽ thế nào. Thôi thì, bắt ‘con chim đậu’ cho nó chắc. Hic
Thoạt trông thì lời cầu xin đất của hai chi phái rưỡi này không có ý gì
chống lại Chúa cả. Thế nhưng, theo Môi-se thì đó là một hành động loạn nghịch,
có ảnh hưởng tiêu cực đến cả cộng đồng. Tuy vậy, Chúa vẫn cho phép họ có được
điều họ ước ao. Họ được ở tại một nơi thật tốt đẹp, hết sức thuận lợi theo mắt
họ, nhưng không phải là nơi mà Đức Chúa Trời chọn cho họ.
“Họ đã cố ý lựa chọn cơ nghiệp ở bờ bên kia sông Giô-đanh, trong miền
giáp giới với thế gian, để trở lại đó ngay khi đánh trận xong, và lấy đó làm
nơi ở vĩnh viễn” (Simson, A.B. Giô-suê Giải Nghĩa. Saigon: Nhà in
Tin Lành, 1957, 49).
Sự từ chối bước vào đất hứa của con cháu Ru-bên, Gát và Manase có thể
được xem như một tiêu biểu cho những người theo Chúa ‘lưng chừng’. Tiến không
tiến, mà lùi cũng chẳng lùi. Những người này không tha thiết để đạt đến mục
đích cao quý mà Chúa gọi họ.
Họ dừng bước, có thể vì không hiểu được chương trình của Chúa. Họ dừng
bước vì tưởng rằng tin Chúa để được cứu rỗi là đủ rồi! Cũng có thể, họ dừng
bước vì quá chú trọng đến phần phước hạnh trong đời sống vật chất mà thôi. Do
đó, họ không nhìn thấy được điều tốt nhất mà Chúa sẵn dành cho họ.
Có một điểm tương đồng đáng lưu ý trong cách hành xử của hai chi phái
rưỡi này và các sĩ quan chỉ huy trận đại thắng quân Ma-đi-an ở đoạn 31. Đó là
tình trạng vâng lời nữa vời. Họ vâng lời Chúa nhưng không triệt để. Họ vâng lời
Chúa giết sạch toàn bộ ‘đực rựa’ của Ma-đi-an, nhưng các bà, các cô thì … đem
về nuôi!
Nói cách khác, họ chỉ vâng lời Chúa khi nào điều đó còn có lợi cho họ;
Họ chỉ vâng theo Chúa trong những gì họ thích mà thôi. Mà một khi đã thích rồi
nha, mấy chàng liền vận dụng đủ mọi cách để ‘uốn’, để ‘nắn’, để ‘bẻ’ Lời Chúa
cho phù hợp.
Về sau vua Sau-lơ cũng đã phạm chính lỗi này (1 Samuen 15), và ngày nay
còn có biết bao con dân Chúa tiếp tục miệt mài trong vết xe đổ của người xưa.
Chúa bảo diệt sạch, họ giết có chọn lọc; Chúa bảo vượt qua sông
Giô-đanh, vào xứ Hứa mà sống, họ rằng, vào thì vào nhưng sống ở ngoài ni, ‘xa
mặt trời’ thì sẽ thỏa mái hơn, tự do hơn.
Ở trong sự hiện diện của Chúa mà mất tự do, thì cái sự tự do đó là loại
tự do gì ấy nhỉ? – Đó chỉ là thứ tự do khỏi việc vâng giữ Lời Chúa, tức là tự
do để phạm tội. Là con dân Chúa nhưng không muốn ở gần bên Chúa, tự gọi mình là
người yêu của Chúa nhưng không muốn ở gần với người mình yêu. Chỉ bấy nhiêu đó
thôi cũng đã rõ mười mươi ‘nó’ là người thế nào rồi.
Đúng là chỉ có Chúa mới chịu đựng được ngươi chớ người khác thì … ‘đi’
lâu rồi nha con. Đấy, chọn cỡ Lót là cùng chớ gì và kết cuộc ra răng, anh chị
em còn nhớ không? (Nếu không thì hãy đọc lại Sáng thế ký 13 và 19 vào các ngày
5/1 và 8/1 trong Bộ Hành Xuyên Kinh Thánh nhé).
Vào cuối phần Kinh Thánh hôm nay (33: 51-56) Chúa răn dạy dân Y-sơ-ra-ên
rằng: “Khi các con vượt qua sông Giô-đanh
để vào xứ Ca-na-an thì phải đuổi tất cả dân bản địa khỏi các con, phá hủy
hết tượng chạm và tượng đúc cùng triệt hạ tất cả các nơi cao của chúng. …
Nhưng nếu các con không đuổi hết dân bản địa đi thì các dân mà các con còn để
lại sẽ như gai trong con mắt và như chông nơi hông các con. Chúng sẽ theo quấy
nhiễu các con trong đất mình đang ở. Rồi đến lúc Ta cũng sẽ đối xử với các
con như Ta định đối xử với chúng vậy".
Để được định cư lâu dài, an ổn trong xứ Hứa – là hình bóng của những
phước hạnh cho dân Chúa ngày nay – con dân Y-sơ-ra-ên phải ‘dọn dẹp sạch sẽ’
tất cả cư dân đang sống trong đó cùng mọi điều liên quan đến tôn giáo, tín
ngưỡng của họ. Rất rõ ràng.
Sạch có nghĩa là sạch, không để sót lại bất cứ ‘món’ nào, dù lớn hay bé,
dù người hay vật. Nếu họ không vâng lời Chúa cách triệt để thì những đối tượng
đáng diệt kia sẽ trở thành “gai đâm vào mắt”, “chông đóng vào hông” của họ trọn
đời.
Anh chị em ơi, hãy thành thật với chính mình và khiêm nhường đủ để xét
xem có cây gai, hay cái giằm hoặc mũi chông nào đang ‘xỉa xói’, đang tẩm quất
chính mình không? Lo mà giải quyết sớm đi. Nhớ là phải trước khi Chúa đến để xử
bạn đấy nhá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét