Lê-vi ký 1-3
Sách Lê-vi ký
bắt đầu với việc mô tả 5 của lễ khác nhau mà dân Y-sơ-ra-ên có thể dâng cho
Chúa: ba dành cho những ai đang ở trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời và hai
dành cho những người có mối quan hệ với Chúa bị gãy đổ.
Ba loại của lễ
đầu là tùy tâm, lúc nào muốn thì dâng, nên gom lại chung một tên thành Tam Phần
Lễ Nguyện, tức ba của lễ tình nguyện là vì vậy.
Quy định về các
của lễ này cho thấy bất kỳ người Y-sơ-ra-ên nào cũng có khả năng dâng lễ được.
Điều đó, minh chứng rằng, đối với Chúa giá trị vật chất của lễ vật không phải
là điều quan trọng.
Mỗi lễ vật có
một ý nghĩa riêng. Của lễ thiêu bày tỏ lòng tận hiến trong việc thờ phượng Đức
Chúa Trời; của lễ chay hướng về sự chu cấp của Đức Chúa Trời trong đời sống;
còn của lễ cầu an mô tả lòng biết ơn của người thờ phượng đối với Đức Chúa
Trời.
Ba lễ vật tình
nguyện này cũng như toàn bộ các tế lễ được miêu tả trong sách Lê-vi ký là
phương cách mà nhờ đó dân Y-sơ-ra-ên xưa có thể đến gần Đức Chúa Trời thánh
khiết. Tuy nhiên, những của lễ đó không trọn vẹn, chưa phải là hoàn tất. Chúng
chỉ là cái bóng, là biểu tượng, chớ không phải là hình thật.
Hình thật là
chính Chúa Giê-xu. Mọi lễ vật cung hiến cho Đức Chúa Trời đều đã được hoàn tất
trong sự chết của Ngài trên thập giá.
Thế thì, ngày
nay chúng ta có còn phải dâng sinh tế cho Đức Chúa Trời nữa không?
Trước hết, chúng
ta cần nhớ rằng, Đức Chúa Trời của thời Cựu ước cũng chính là Đức Chúa Trời của
ngày hôm nay. Chúa không hề thay đổi, nên việc ra mắt Đức Chúa Trời với của lễ
cũng là điều không thay đổi đối với dân sự của Ngài.
Tuy nhiên, vì vị
thượng tế đã thay đổi – từ ban thứ Lê-vi sang ban Mê-chi-xê-đéc, tức là từ A-rôn
đến Đức Chúa Giê-xu – nên lễ vật cũng phải thay đổi cho phù hợp.
“Thưa anh chị em, vì thế tôi nài xin anh chị em, do lòng thương xót của
Đức Chúa Trời, hãy dâng hiến thân thể chính mình như những của lễ sống, thánh
khiết, đẹp lòng Đức Chúa Trời, đó là sự thờ phượng hợp lẽ của anh chị em.” (Roma
12: 1)
“Của lễ SỐNG” chính là sự tương phản
giữa sự hiến tế của chúng ta với việc dâng sinh tế trong thời Cựu ước, nơi mà
các con vật trước khi được hiến tế, đều phải bị giết thịt. Trong thời Tân ước,
chúng ta cũng bị đòi buộc phải dâng chính thân thể mình cho Chúa cách dứt khoát
và trọn vẹn như thế. Song khác biệt là thân thể chúng ta không bị giết chết như
các con thú khi xưa.
Chúng ta thờ phượng (hay hầu việc)
Đức Chúa Trời bằng sự sống của thân thể, chớ không phải bằng sự chết của nó. Sự
hiến thân như thế với tính chất của lễ sống là sự phó dâng trọn vẹn cho Chúa.
Thêm vào đó,
chúng ta có thể học được rất nhiều điều về cách dâng thân thể mình cho Chúa khi
suy gẫm về cách dâng sinh tế trong thời Cựu ước của người Y-sơ-ra-ên.
Chẳng hạn, thịt
(cơ bắp) nói về sức lực hay sức mạnh. Tại sao phải “sả ra từng miếng” mới
thiêu? Rồi mỡ thì muốn ám chỉ đến việc gì ấy nhỉ? Ừ thì béo. Béo thì tại sao
phải đốt, đốt cho sạch?
Còn bộ da thì
sao? – Đó là “mặt diện” của chúng ta, là điều mà chúng ta luôn lấy làm tự hào,
khoe khoang đấy. Da bò thì khác da dê, lại càng không giống da cừu. Mỗi một
người trong chúng ta cũng có một ‘bộ da’ khác nhau như vậy.
Đã là ‘da’ thì
chỉ có một cách ‘tế’ thôi: đốt sạch, không phải trên bàn thờ đâu nhé. Ngoài
trại quân kia đấy. “Bộ da” của bạn là gì ấy nhỉ?
Còn nhiều lắm anh
chị em ơi, vì nguyên con cơ mà. Mỗi chi thể của con vật mang nghĩa hình bóng
cho thân thể ta. Hãy nhìn vào đó để tự rút ra bài học cho riêng mình, trong
việc thờ phượng Đức Chúa Trời “cách phải lẽ”, qua việc “dâng thân thể mình làm
của lễ thánh và sống” nhé.
Ngoài ra, trong
3 đoạn Kinh Thánh hôm nay, Chúa còn đưa ra những chỉ dẫn vật phẩm nào được dâng
làm của lễ, nguyên liệu nào thì không. Nhũ hương thì ok, còn mật và men thì
ne-wờ nhé.
“Khi có người
dâng cho CHÚA một tế lễ chay, lễ vật phải bằng bột lọc mịn. Người phải chế dầu
và đặt nhũ hương lên trên, rồi đem đến cho các thầy tế lễ con trai A-rôn. Thầy
tế lễ sẽ lấy một nắm bột lọc chế dầu và tất cả nhũ hương, đem thiêu trên bàn
thờ làm kỷ niệm. Đó là một tế lễ dùng lửa dâng lên, có mùi thơm cho CHÚA” (2:1-2)
“Tế lễ chay dâng cho CHÚA không được
pha men. Vì các ngươi không được thiêu men và mật ong trong tế lễ dùng lửa dâng
lên CHÚA” (2:11).
Nhũ hương tự thân nó không lấy gì là
xinh đẹp nhưng một khi được đốt cháy thì nhựa này tỏa ra một hương thơm lạ
thường. Điều này mô tả cách chính xác sự thờ phượng của chúng ta đối với Đức
Chúa Trời: là một thức hương có mùi thơm, đẹp đẽ thấu đạt đến Chúa.
Mật trong tình trạng tự nhiên của nó
thì rất ngon và ngọt. Nhưng khi bị đốt cháy thì trở thành một chất sền sệt, màu
đen.
Điều mà Chúa muốn nói là: “Đừng đem
đến cho Ta bất cứ loại thờ phượng nào mà không đốt được bằng lửa. Hãy mang nhũ
hương đến cho Ta, bởi vì lửa càng lớn thì nó càng tỏa mùi thơm. Song đừng mang
đến cho Ta những loại thờ phượng mà sau khi thử thách và tôi luyện lại trở nên
một chất sền sệt, màu đen”.
Hãy suy nghĩ về điều đó. Hãy tự hỏi
chính mình: “Tôi đã rắc mật hay nhũ hương trên những lời cầu nguyện của mình?
Tôi có nói với Đức Chúa Trời những điều mà mình không sẵn sàng để trải nghiệm?
Hay tôi đang cầu nguyện với Chúa trong tâm linh và với tấm lòng chân thật?”
Bạn có phải là người thờ phượng thật
mà Đức Chúa Cha đang tìm kiếm không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét