Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

TỬ LOẠN MIỀN SA MẠC

Dân Số Ký 13-16 
Khoảng hai tháng sau khi rời Sinai, dân Y-sơ-ra-ên đã tiến sát đến biên giới phía tây của Đất Hứa. Chỉ cần một bước nữa thôi là tha hồ sữa với mật. Mười hai nhân sự thật sự có số má, kinh nghiệm đầy mình, được sai đi do thám xứ theo lịnh của chính Chúa. Tiếng là do thám, nhưng thật ra, nhiệm vụ của họ là đi tiền trạm, không hơn không kém. Họ được cử đi xem trước vùng đất mà Chúa đã hứa ban cho họ. Xem xong về kể lại cho bà con nghe chơi.
Nhưng hỡi ơi, sau bốn mươi ngày ‘khảo sát’ cơ nghiệp tương lai của mình trở về, có mười chàng chỉ còn nhớ trong đầu hình ảnh mấy tay khổng lồ và những thành quách kiên cố nơi ấy chớ không còn nhớ chi đến lời hứa của Chúa nữa. Vì lấy chính mình ra so sánh nên mấy vị tướng lĩnh này bổng dưng thấy … rét. “Ôi phận mình sao giống cào cào, châu chấu rứa hả anh em!”
Trong khi đó, cũng cùng chứng kiến như vậy, nhưng Ca-lép và Giô-suê thì vẫn vô tư là vì cớ làm sao. Ấy là vì, hai nam nhân này đã đem mấy tên khổng lồ, cùng tất tần tật thành quách hùng vĩ của xứ Canaan kia ra so với Chúa. Nói cách khác, hai chàng này đặt lòng tin của mình nơi những gì Chúa nói, chớ không nơi những gì mình thấy. Còn mười chiến binh kia thì ngược lại.
Kết quả, mười “con cào cào” đó đã được chết … mở màn! Nhớ nè pà kon: không phải số đông (đa số) lúc nào cũng là đúng, là chân lý đâu nghe. Phải có chính kiến nha, đừng có bầy đàn cách mê muội vô tín.
Mười thám tử đã … tử kia là ai ấy nhỉ? – Là những lãnh đạo các chi phái. Lãnh đạo chớ không phải dân đen đâu nha. Lãnh đạo mà cũng vô tín sao ta? – Thì đấy.
Lãnh đạo mà vô tín thì số người chết theo hơi bị nhiều đó nghe. Có tổng cộng 603.550 người nam từ 20 tuổi trở lên đã vùi thây nơi sa mạc, mà lẽ ra họ phải là những chiến binh ca khúc khải hoàn trên đất Chúa đã hứa ban.
Vấn đề không phải là số đông hay số ít, là quan điểm, ý kiến của lãnh đạo hay tín đồ thường mà vấn đề nằm ở chỗ ý Chúa. Hãy hết sức cẩn thận khi đưa ra quyết định. Hãy tìm sự xác chứng, sự hỗ trợ  từ nơi Lời Chúa cho quyết định của mình. Đừng để cho sự khôn ngoan của con người, kinh nghiệm cá nhân hay quan điểm của số đông dẫn dắt bạn. Nếu anh chị em là người lãnh đạo thì càng cần phải cẩn trọng, đừng tước đi cơ hội hưởng phước của hội chúng, đừng đẩy người ta vào chỗ chết.
Bởi lời xúi dại của mười ông tướng này, mà dân Y-sơ-ra-ên thay vì thẳng tiến vào xứ Hứa thì bị buộc phải diu-tơn (u-turn) vào sa mạc để ‘phơi’ thêm … hơn 40 năm! Đấy, số đông đấy; Đấy lãnh đạo đấy. Vô tín thì rứa đấy. Nhớ nha.
Hai chương đầu của phần Kinh Thánh phải đọc hôm nay (13-14) ký thuật lại đại tang của dân Y-sơ-ra-ên: chết vì loạn. Loạn vô tín. Còn chương cuối (16) cũng kể về một đám xác tập thể nữa. Lần này đúng là chết tươi, chết không kịp ngáp, trong tích tắc, trong nháy mắt, sạch sẽ luôn. Cũng chết vì loạn. Loạn ngôn. Đối tượng ‘tiên phong’ vẫn lại là lãnh đạo. Đau thế cơ chứ.
Khác với mười ông tướng ở trên luôn thấy mình bé nhỏ như cào cào, châu chấu, ba ông thầy họ Lê ở chương 16 này lại thấy mình ngang tầm cỡ A-rôn, Môi-se.
Người đời có câu: “chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ”, nhưng mấy ông này chắc là phải thấy cảnh bà Miriam bị ‘nhốt’ ngoài xa cả tuần vì phong cùi rồi chứ. Bà ấy cũng vì ‘lách chách’, cũng vì tự đặt mình bằng vai phải lứa với cậu Môi-se mà phải lãnh án đó thôi.
Ba ông thầy này có uy tín cao đó chớ. Có tới 250 lãnh đạo ủng hộ, mà toàn là lãnh đạo có ‘số má’, toàn hàng tuyển trong dân Y-sơ-ra-ên không đó nha. Đó là chưa kể cả hội chúng cũng đồng lòng binh vực họ, kể cả khi họ đã chết (16: 41). Thế nhưng, kết quả thế nào? – 250 ông chết cháy, 3 ông chết tươi. Chưa hết, ba ông đầu đảng này còn ‘kéo’ cả nhà mình đi vào chỗ chết. Đấy, lãnh đạo đấy. Đấy, số đông đấy.
Bạn thân mến, vấn đề không nằm ở chỗ bạn có thể làm được việc này việc kia hay không, vấn đề không nằm ở chỗ có người ủng hộ bạn trong chuyện này chuyện kia hay không mà là CHÚA CÓ MUỐN BẠN LÀM ĐIỀU ĐÓ HAY KHÔNG.
Nếu Chúa không chọn bạn đứng ở vị trí đó, nếu Chúa không chọn bạn làm việc đó, thì dù bạn có tìm mọi cách để đứng vào hay ‘bị’ người khác đặt vào thì chắc chắn là sớm hay muộn gì bạn cũng ‘đai’ (die); Mà bạn không ‘đai’ một mình đâu nha, gia đình bạn cũng sẽ được ‘đai’ chung đấy. Thế thì, nếu không thương chính bản thân mình thì cũng hãy cố mà thương lấy gia đình mình, bạn nhé.
Đã là tướng, là lãnh đạo thì mọi quyết định của mình đều có ảnh hưởng, hoặc tích cực hoặc tiêu cực, không chỉ đến bản thân, mà còn đến những người khác nữa. Trong số đó có gia đình của bạn đấy.
Đừng nghĩ rằng, bạn chỉ là lính thôi nhé. Hãy ngẫm xem có bao nhiêu người hiện đang chịu ảnh hưởng của bạn, từ trong gia đình ra đến ngoài xã hội. Bạn sẽ đem lại điều gì cho những người đó: phước hay họa, sống hay chết?
Bạn đang là Giô-suê, Ca-lép hay đang là một trong mười ông tướng mà không ai còn nhớ nổi tên kia? Bạn có đang thỏa lòng và trung tín hoàn thành chức phận mà Chúa giao cho mình – trong gia đình, trong hội thánh và ngoài xã hội – hay bạn đang tập hợp lực lượng để lật đổ uy quyền thuộc linh trên mình, như ông mãnh Lê … Cô-rê?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét