Dân Số Ký
21-25
Năm chương Kinh Thánh
hôm nay tập trung nơi quyền chủ tể hay tể trị của Đức Chúa Trời. Hầu như tất cả
các nhà giải kinh đều cho rằng, những sự kiện trong năm chương này xảy ra vào
năm thứ 40 của cuộc bộ hành nơi sa mạc. Từ Hô-rơ, họ đánh một vòng trở lại Biển
Đỏ, rồi từng chặng một trở lại sát rìa phía tây của Đất Hứa, tức là bờ Tây sông
Giô-Đanh.
Có hai con rắn trong
phần Kinh Thánh hôm nay. Một rắn lửa, sau được ‘dựng’ tượng đồng, và một rắn
độc khác – Balaam – bị Chúa ‘khóa’ mồm. Đã là rắn thì luôn dùng miệng để … xực.
Và nọc độc của rắn, dù là rắn gì, thì cũng luôn chạy về tim (tâm)!
Dân Y-sơ-ra-ên rước
rắn vào nhà bằng cách nào? – Cắn nhằn, lằm bằm, tức là phàn nàn, oán trách. Họ
trách ai ấy nhỉ? – Lãnh đạo (Môi-se) và CHÚA. Nhớ nhé.
Chỉ đến khi được rắn
lửa chăm sóc cách hết sức nhiệt tình, thì dân Y-sơ-ra-ên mới dập đầu trước
Môi-se rằng, ‘nô tài đáng chết’. (Cần ghi nhớ rằng, khu vực này trước đây họ đã
từng đi qua, nhưng mấy em rắn lửa kia … không thèm chấp đấy). Nếu ta là Chúa,
mà gặp đám dân này, suốt ngày cứ phàn nàn, chực chờ làm phản, chắc là sẽ đập
cho phát chết sạch. Thế nhưng, Chúa vẫn nhân từ cho họ con đường sống một khi
họ nhận thấy lỗi lầm.
Con rắn bằng đồng là
giải pháp … chữa rắn cắn hơi bị tuyệt vời. Thế nhưng, nó vẫn đòi hỏi nạn nhân
phải thể hiện hành động đức tin của mình: NHÌN. “Hãy nhìn xem ta và được cứu”
(Esai 45: 22).
Câu chuyện dài của
Balaam, trong 4 chương còn lại khắc họa rất rõ chân lý: Điều gì Đức Chúa Trời
đã định thì Ngài sẽ làm thành. Dân Y-sơ-ra-ên được chọn để hưởng phước. Sự ban
phước của Chúa đối với dân được chọn của Ngài là KHÔNG THỂ THAY ĐỔI được. Thậm
chí, chính môi miệng của kẻ thù cũng công khai xác nhận điều này đến ba lần!
Balaam, một thuật sĩ
nổi tiếng cả khu vực này. Có thể nói rằng, đây là một cao thủ tà đạo, có khả
năng hô phong, hoán vũ. Một công cụ của tà ma, chuyên làm việc theo ‘đơn đặt
hàng’. Balaam được mời để rủa sả dân Y-sơ-ra-ên nhằm mục đích làm họ suy yếu.
Tuy nhiên, Chúa kiểm soát mọi sự và dùng chính miệng thuật sĩ này xác nhận
phước lành của Y-sơ-ra-ên.
Tuy lần hành sự này
của Balaam có làm cho thân chủ của ông là Balac, vua Mô-ap, không được vừa lòng;
nhưng về sau Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng chính tay thuật sĩ này đã bày
mưu cho dân Mô-áp hạ ‘độc thủ’ được dân của Chúa (Dân. 31: 16).
Ban đầu là tình dục,
tiếp đến là ăn nhậu và đoạn cuối là cùng đến tôn thờ … tà ma ngoại đạo (25:
1-2)! Từng bước từng bước thầm, từng em từng em một. Không tốn một mũi tên hòn
đạn chi cả. Rất hiệu quả. Và cho đến tận hôm nay, binh pháp Balaam vẫn được ma
quỷ triệt để sử dụng để hủy diệt dân Chúa.
Tín đồ thì một phát,
tít mắt, chết ngay. Còn sư, thầy á. Đã biết sai bét nhè ra rồi, không lo hạ
mình, quay đầu là bờ, lại còn ở đó gân cổ lên nào là thời ân điển, nào là sống
bởi đức tin. Cứ làm như Chúa thời nay là một ông Chúa khác không bằng.
Chẳng cần phải mổ xẻ
tiếng Hê-bơ-rơ, tiếng Hy lạp hay thần học gì ráo trọi, cứ nhìn cái cách sống
của mấy ‘ông’ hằng ngày thì đã không ‘duyệt’ được rồi. Người đời thì chịu ‘cố
đấm ăn xôi’ chớ ‘mấy cha, mấy anh’ mà không lo tỉnh ngộ, suốt ngày cứ ngập ngụa
trong sự sai quấy, thỏa hiệp, rồi dụ dỗ, lôi kéo những tín hữu khác sống buông
thả theo mình thì chắc chắn sẽ được ăn gươm của Phê-ni-a đấy.
Hãy nhìn vào con số
24.000 người Y-sơ-ra-ên bị thiệt mạng trong sự kiện này mà tỉnh thức nhé.
Bạn là ai: là
Phi-nê-a, sẵn sàng thực hiện án tử hình đối với tội tà dâm (khởi đầu cho việc
bỏ Chúa) hay là Ximri, công khai phạm luật Chúa trước bàn dân thiên hạ? Thái độ
của chúng ta đối với mạng lịnh của Đức Chúa Trời sẽ quyết định kết cuộc mà
chúng ta nhận lãnh: phước lành hay gươm hủy diệt.
Trong câu chuyện của
Balaam còn một điều nữa mà chúng ta cần phải suy nghĩ: Balaam biết ý muốn Đức
Chúa Trời nhưng vẫn ‘xé rào’.
Sao thế nhỉ? – Ấy là
vì bổng lộc chào mời lần sau cao hơn nhiều lần so với trước. Há chẳng phải ngày
nay, ở ta đang rất thịnh hành câu nói: “Điều gì không mua được bằng tiền, sẽ
mua được bằng rất nhiều tiền” đó sao?
Nếu sự cám dỗ của ma
quỷ cũng đi theo cùng một cách như vậy thì ta sẽ chịu đựng được đến đâu?
Nếu một Thị Nỡ đến bên
ta, mời ta vui vẽ ‘tình một đêm’ thì chắc sẽ bị ta chữi cho trận nhỉ. “Điên à.
Cô nghĩ tôi là ai mà định giở trò cám dỗ chớ. Xí, đỉa mà đòi đeo chân hạc”. Thế
nhưng, thay cho Thị Nỡ là một cô gái tóc vàng, … rồi một hoa hậu thì sao, cầm
cự được bao lâu?
Người ta có thể trả
bao nhiêu tiền thì bạn và tôi có thể bỏ Chúa? Nghe sốc quá, đúng không. Không
bao giờ nhé.
“Một nghìn đô-la Mỹ
nhé? 10.000 thì sao? Không à, thế 1 triệu đô-la nhé?”
Bỏ Chúa thì khó hình
dung nhỉ. Thôi thế này, “em phải trả bao nhiêu thì anh chịu đi chùa với em? Một
con Samsung Galaxy 5 nhé. Không à. Thế thì, một con Iphone 6 với một đêm ‘thích
gì được nấy’, chịu chưa cưng?”
Tất cả những điều trên
đây chỉ là giả định, và phần lớn không ai trong chúng ta ‘được giá’ đến cỡ đó
đâu. Không phải ma quỷ không thể đưa ra giá đó để mua đứt chúng ta, cũng không
phải chúng ta đủ bản lĩnh đức tin hay thông tuệ tri thức Thánh Kinh đến nổi
vượt thắng tất cả những cám dỗ mà dân Chúa xưa đã từng, mà là vì lòng thương
xót của Chúa còn chưa dứt, lòng nhân từ Ngài đối cùng chúng ta còn chưa cạn đó
thôi.
Anh chị em ơi hãy luôn
nhớ những điều này mà giấu mình trong Chúa, cậy ơn của Chúa để vâng giữ Lời
Chúa (chớ không phải cậy ơn của Chúa để sống phóng túng), sống một đời thánh
sạch, đẹp lòng Chúa và chinh phục được người chưa biết Chúa về thờ phượng Ngài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét