Vậy, hãy giết chết những dục vọng thuộc
về trần tục như gian dâm, ô uế, dục vọng ích kỷ, dục vọng xấu xa, tham lam,
tham lam là thờ thần tượng. Vì những điều ấy, cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời sẽ
giáng xuống trên những kẻ không vâng phục Ngài. Trước kia, thật ra anh chị em
cũng đã làm những điều ấy khi còn sống như vậy. Nhưng bây giờ, anh chị em hãy
loại bỏ tất cả những điều ấy, tức là thịnh nộ, tức giận, gian ác, phạm thượng,
môi miệng tục tĩu. Đừng nói dối nhau vì đã lột bỏ người cũ và các việc làm của
nó, Và đã mặc lấy người mới, là con người đang được đổi mới trong sự hiểu biết
theo hình ảnh Đấng sáng tạo nó. (Colose 3: 5-10)
Nếu chỉ đọc phần Kinh Thánh này thôi
thì cũng hơi bị sốc đó nghe. Đạo gì mà đụng tới là ‘cắt’, là ‘giết’, là ‘máu’,
là ‘huyết’ không hà. Cả quyển Kinh đều thấy ‘máu’ loang từ đầu chí cuối. Thậm
chí, đám cưới, đám tang mà ‘tụi nó’ (nhất là mấy ‘ông’ Ngũ Tuần, Ân Tứ) còn
‘gào’ tha thiết luôn: “Quyền trong huyết, huyết, huyết …” He he.
Thế thì mệnh lệnh “Sát” ở đầu câu 5
trên đây có phải là … ‘sát’ thật, “giết chết” thật không?
Trong nguyên văn Hy lạp, “giết chết”
( νεκρώσατε - nekrosate) là một từ rất mạnh. Nó không có nghĩa là kiềm chế hay
kiểm soát những hành vi hay thái độ gian ác, mà là … bụp phát chết luôn,
là ra đòn dứt khoát, khiến đối tượng …
chết không kịp ngáp. Đại loại vậy.
Nếu đã là như thế, thì … ‘làm sao
giết được người trong mộng’ đây?
Để ý rằng, theo văn cảnh thì “giết
chết” đồng nghĩa với “lột bỏ” (c.9); “người cũ” đồng nghĩa với “gian dâm, ô uế,
dục vọng ích kỷ, dục vọng xấu xa, tham lam” (c.5) và “thịnh nộ, tức giận, gian
ác, phạm thượng, môi miệng tục tĩu, … nói dối” (c. 8,9). Vậy, đối tượng mà ta
cần phải xử tử là ‘người cũ’ của chính ta. Mà ‘người xưa’ của ta đã được ‘bêu’
ra ở đây tới … 11 khuôn mặt hay 11 cái nicknames lận. Hèn chi, những tưởng cắt
đứt được rồi, ai ngờ bổng một hôm … không rủ mà ‘nó’ cũng đến!
Tự xử sao? Khó chớ chẳng phải dễ à
nghe. Cứ mỗi lần chuẩn bị xuống tay, thì ‘nó’ lại rên ư ử lời bài ca xưa của
nhạc sỹ Vinh Sử rằng, “Tại sao anh muốn giết người anh yêu. Người yêu anh có
tội tình gì đâu”. Thế là chùn. Thế là để ‘nó’ sống. Rồi ‘ta’ lại dằn vặt, vật
vờ, mỗi khi ‘nó’ quấy, ‘nó’ xúi ta.
Tự xử ở đây không bao giờ đồng nghĩa
với tự tử à nghe. Tự xử tức là TỪ, là KỂ NHƯ, COI NHƯ ‘nó’ đã chết. Mà một khi
mình đã TỪ ‘nó’ rồi; một khi mình COI NHƯ ‘nó’ đã chết rồi thì SAO? – Thì phải
cắt đứt liên lạc, phải chấm dứt cung phụng chớ sao.
“Kể như, coi như” cũng giống như câu
hát của Lan khi gặp lại Điệp, người yêu cũ: “Ông hãy về đi đừng tìm kiếm nữa
làm gì. Người con gái tên Lan ngày xưa đã chết”. (Chết đâu mà chết, đứng lù lù
một đống đây mà sao bảo chết). Vâng. Người ấy chết thật rồi. Người con gái
‘trút ống tiền cho người yêu ăn học’ năm xưa đã chết tự … lâu … rồi (nhớ xuống
Vọng cổ chỗ này nghe. He he)
Nhiều người biết rõ là bố mẹ hay
người thân của mình đã thật sự chết rồi nhưng vẫn còn cúng, tức là vẫn còn phục
vụ, cung phụng, hầu hạ. Ngay cả theo thuyết nhà Phật, thì người chết hiện bị tù
chung thân dưới âm phủ, nên không có cách gì về nhà được mà hưởng, mà ăn. Làm
gì có chuyện đang bị tù giam mà xin về phép để dự sinh nhật hay tiệc tùng của
gia đình mình. Đúng không? Mà nếu có về được đi nữa, thì người chết cũng không
dùng được thức ăn, thức uống như người sống. Có chăng chỉ là mấy tay ‘xã hội
đen’, tức ma quỷ, giả dạng làm người thân quá cố của ta mà chễm chệ trên ấy
thôi. Mà nếu đã rước mấy tay anh chị đầu gấu này vào nhà rồi á, lâu lâu mấy chả
không thỏa mãn với tiền bảo kê (của cúng) định kỳ, thì sẽ quậy tưng lên để được
khổ chủ thêm tiền bồi dưỡng ấy chứ.
Quay trở lại với vấn đề tự xử, tức là
TỪ, là KỂ NHƯ, COI NHƯ ‘nó’ đã chết đang nói ở trên. Thoạt nhìn, thì 11 khuôn
mặt hay 11 nicknames của ‘người cũ’ chúng ta kia dễ được hiểu là bản tánh cũ
của chúng ta. Nhưng Lời Chúa thì khẳng định rằng, nếu chúng ta thật lòng tin
nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa, bản tánh cũ tội lỗi đã chết đối với chúng ta rồi
(xem lại các thơ Roma, Galati, Epheso). ‘Nó’ đã bị đóng đinh trên thập giá với
Đấng Christ rồi.
Vậy thì 11 ‘thằng’ kia thật sự là ai?
– Đó chính là những THÓI QUEN PHẠM TỘI của chúng ta. Thế thì, mỗi khi ‘nó’ đòi
hỏi, ‘nó’ kêu gào, ‘nó’ năn nĩ, ỉ ôi, … hãy cương quyết nhất định không chìu
‘nó’, hãy nói dõng dạt với ‘nó’ rằng, “Xưa rồi Diễm! … (đọc lớn Họ và Tên của
bạn) với lối sống cũ (gọi đích danh: tình dục bất pháp, say xỉn, nói tục chữi
thề, …) đã chết lâu rồi.
Khá nhớ rằng, mấy ‘thằng cô hồn’ này
cũng dai lắm đấy, lâu lâu ‘nó’ lại giả dạng đến ‘khều’ bạn rằng nó còn đang
sống. Nếu tin lời ‘nó’, chắc chắn là bạn phải ‘cúng’, tức là phải cung phụng,
hầu hạ ‘nó’. Nhưng nếu bạn ‘đốp’ ngay vào mặt ‘nó’ câu “Xưa rồi Diễm!” như ở
trên mỗi khi ‘nó’ ló mặt, thì đảm bảo rằng, dù nó có lì cỡ nào cũng sẽ đến lúc
‘nó’ phải ngậm ngùi lí nhí: “buồn ơi, chào mi!” thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét