Giô-suê 1-5
Chào mừng các bạn đã
Bộ Hành đến sách Giô-suê, sách đầu tiên trong số 12 sách lịch sử của kinh Cựu
Ước. Có thể gọi sách Giô-suê là tác phẩm “Chiến Tranh và Hòa Bình” của thời cổ
đại và là ‘bóng’ của sách Công Vụ Các Sứ Đồ với câu gốc (hay chìa khóa) y chang
nhau 1:8. Ngạc nhiên chưa!
Trong 12 chương đầu
tiên, dân Y-sơ-ra-ên tiến chiếm xứ Canaan. Trải qua ba chiến dịch quân sự liên
quan đến trên 30 đối thủ, họ đã học được bài học có giá trị dưới sự lãnh đạo
tài giỏi của Giô-suê: chiến thắng có được là nhờ vào đức tin nơi Đức Chúa Trời
và sự vâng phục lời Ngài hơn là nhờ vào sức mạnh quân sự hay ưu thế quân số.
Còn trong 12 chương
cuối, hòa bình ngự trị khi con dân Chúa bắt đầu phân chia lãnh thổ trên quê
hương mới.
Môi-se, “tôi tớ của
CHÚA” đã chết. Đứng thế vào chỗ của ông là tướng Giô-suê, một trong hai người
thuộc thế hệ đầu tiên còn lại sau 40 năm ‘hành sa mạc’. Giô-suê phải dẫn cả dân
tộc vượt sông Giô-đanh đang mùa nước lũ và tấn công vào những thành lũy kiên cố
của xứ Canaan. Đây không phải là công việc dành cho kẻ nhát gan!
Do thám thành phố
Giê-ri-cô … vượt sông Giô-đanh … làm phép cắt bì cho thế hệ mới – tất cả đòi
hỏi sự vâng lời. Vâng lời cách tuyệt đối. Chiến thắng.
Môi-se đã chết. Đó là
sự thật mà Giô-suê và dân Y-sơ-ra-ên phải chấp nhận. Thời kỳ lãnh đạo của
Môi-se đã chấm dứt. Giờ là lúc mà Giô-suê và dân Y-sơ-ra-ên phải ‘xả tang’. Giờ
là lúc phải ra trận để hoàn thành đại nghiệp.
Chức vụ của Giô-suê
khởi đầu bằng một đám tang. Đại tang. Ông bắt đầu sứ vụ chỉ với một lời hứa của
Đức Chúa Trời: “Trọn đời con sẽ không ai có thể đứng nổi trước mặt con.
Ta sẽ ở với con như Ta đã ở với Môi-se; Ta sẽ không lìa con, không bỏ con đâu” (1:5).
Chỉ có chừng đó. Chấm
hết. Không đất đai, không tiền bạc. Không thêm bất kỳ một sự hứa hẹn, bảo lãnh
nào khác.
Trải qua bao thế đại,
biết bao người muốn làm một Giô-suê cho Đức Chúa Trời nhưng trong số đó có được
mấy người ‘liều mạng’ xông vào trận tiền với chỉ một lời hứa ‘chung chung’ như
vậy của Đức Chúa Cha? Trong thời đại mà hầu như mọi thứ đều được quy ra … tiền
như ngày nay, rất dễ để chúng ta xem nhẹ và thậm chí là coi thường lời nói
(phán), lời hứa hay mạng lệnh của Đức Chúa Trời.
Thế nhưng, việc con
dân Chúa có coi trọng hay xem thường Lời Chúa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến
giá trị và quyền năng của Lời Chúa cả. Bí quyết thành công trong Giô-suê 1:8
vẫn còn nguyên giá trị cho ngày xưa, cho ngày nay và cho muôn đời sau.
“Quyển sách luật pháp nầy
chớ xa miệng con, hãy suy ngẫm ngày và đêm, để cẩn thận làm theo mọi điều đã
chép trong đó. Vì như thế, con mới được thịnh vượng trong con đường mình và mới
thành công”
Tiếng là chuẩn bị
chiến tranh mà chẳng thấy dân Y-sơ-ra-ên rèn luyện binh mã, hay chuẩn bị vũ khí
chi cả, ngoài trừ việc chuẩn bị lương thực trước ba ngày và sai hai chàng trinh
sát đột nhập thành Giê-ri-cô mà thôi. Chuẩn bị đánh giặc mà cứ như đi hội í. Vui
phết.
Ai đời chuẩn bị tấn
công, mà đàn bà con trẻ dung dăng dung dẽ, đùm đùm đề đề thế kia thì oánh cái
nổi gì. Qua được hết sông rồi thì lại bắt 12 thanh niên lực lưỡng vác mỗi người
một tảng đá nặng lè ra. Đi đến đâu, ‘tha’ nó theo đến đấy.
Chưa hết. Đã áp sát
thành Giê-ri-cô, cửa ngỏ phía đông của xứ Hứa, tự nhiên lôi hết mấy ông con
trai (trong đó có những chiến binh sắp lâm trận) ra … cắt hết. Không dưỡng sức
lại đi dưỡng thương thế này thì chỉ cần vài tên lính Canaan cũng đủ để giết
sạch quân lực Y-sơ-ra-ên như thuở xưa hai ông con của Gia-cốp là Simeon và
Lê-vi đã làm đối với dân cư thành Hê-mô (Sáng thế ký 34).
Thế mà họ vẫn bình an,
không ai dám đụng đến họ hết. Thậm chí, từ vua tới dân trong thành Giê-ri-cô
đều ‘run như cầy sấy’, chưa lâm trận mà đã bủn rủn tay chân rồi. Răng lạ rứa?
Chúa đấy. Chúa đánh trận cho dân Ngài chớ có phải họ đâu. Điều duy nhất mà dân
Y-sơ-ra-ên cần làm: làm đúng theo những gì Chúa dặn bảo Giô-suê, kể cả những
việc dường như … hơi bị khùng!
Chuyện vượt sông chẳng
hạn, họ đâu có bị quân thù rượt đuổi phía sau như cha ông họ bên bờ Biển Đỏ khi
xưa đâu. Họ có thể vượt sông bằng bè, bằng thuyền, hay thậm chí … đu dây như
Tazan cũng được mà (bằng chứng là 2 chàng trinh sát đi về vô tư đấy thôi).
Không. Họ phải đi bộ qua sông, đang mùa nước lũ tràn bờ. Tại sao? Chúa muốn
thế.
Đơn giản ri nè: Chúa
bảo như thế, mần y như thế. Rồi, thành công. Chúa muốn như thế, làm y như như
thế. Xong, chiến thắng.
Rứa đấy. Giờ thì thắng
hay bại là tùy thuộc nơi sự chọn lựa của mỗi một chúng ta. Hy vọng là bạn luôn
có sự chọn lựa đúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét