2 Samuen 21-24
Chỉ còn gần ‘anh’ …
chừng ni chương nữa thôi, chừng ni nữa thôi là xong ‘anh’ rồi. ‘Anh’ ở đây là
‘anh’ Samuen đệ nhị hay Samuen thứ hai, chớ hổng phải là anh Đa-vít hay anh yêu
gì của nhạc sĩ Lam Phương đâu nha. Đừng có mà tưởng bở. He he
Bốn chương Kinh Thánh
hôm nay là phần kết hay phụ lục của sách này. Nó cũng là những sự kiện khó quên
vào cuối kỳ trị vì của vua Đa-vít.
Câu chuyện về người
Ga-ba-ôn trong chương 21 dạy chúng ta một số nguyên tắc quan trọng: (a) Chúa
trông đợi cá nhân mỗi chúng ta giữ lời hứa của mình; (b) Chúa trông đợi cả một
tập thể (dân tộc, hội chúng, tổ chức) giữ lời hứa của mình; (c) thời gian không
làm giảm đi trách nhiệm phải giữ lời đã hứa, và (d) sự trừng phạt của Chúa về
tội thất hứa có thể xảy ra nhiều năm về sau.
Chúng ta phải chịu
trách nhiệm với quá khứ. Nếu trong quá khứ chúng ta phạm tội ác mà hành vi phạm
pháp đó có thể vẫn còn thời hạn truy cứu thì chúng ta phải chịu trách nhiệm
trước mặt Chúa trong việc sửa sai. Nhiều tử tù đã tin nhận Chúa nhưng vẫn bị tử
hình, chẳng hạn. Lương tâm của nhiều Cơ-đốc nhân đã bị Thánh Linh cáo trách về
những vật dụng hay tiền bạc mà họ đã lấy trộm ngày trước. Việc bồi thường phải
được thực hiện, nợ phải trả. Ấy là vì Đức Chúa Trời muốn sự chân thật nơi bề
trong, chớ không chỉ là những hình thức thay đổi bề ngoài.
Trong câu chuyện này,
Đa-vít đã ngược trở lại và sửa sai một số điều đã xảy ra dưới thời Sau-lơ. Là
người thừa kế ngai vàng của Sau-lơ, nên Đa-vít phải chịu trách nhiệm thực hiện
điều đó.
Ngày nay, tiếc thay,
những cá nhân hay những tổ chức kế thừa thường không biết hoặc không quan tâm
đến những giao ước, hay cam kết mà người hay ban lãnh đạo trước đó đã lập. Kết
quả là ‘tai họa’ triền miên mà … ‘nỏ ai biết từ mô’.
Trong câu chuyện này,
một lần nữa chúng ta cũng thấy được sự ‘xuống sức’ của Đa-vít trong đời sống
tâm linh. Cả đất nước bị đói như thế mà mãi đến cuối năm thứ ba, ông mới “tìm
kiếm Chúa” để hỏi. Đa-vít giờ khác xưa quá đúng không? Già quá cầu nguyện không
nổi hay bận quá không có thì giờ cầu nguyện hoặc ‘chuyện đó có gì nghiêm trọng
đâu mà phải phiền đến Chúa’. Nỏ biết. Chỉ có một điều ta biết. Đa-vít giờ không
còn thường xuyên tìm kiếm Chúa như trước. Thế thôi
Không chỉ ‘đuối’ cầu
nguyện, Đa-vít cũng ‘đuối’ luôn chuyện ‘vung gươm, tuốt kiếm’ (21: 15-17). Thì
cũng hợp lý thôi, già rồi mà, đánh đấm sao nổi nữa. Thế mới hay, dù là người vĩ
đại của Chúa đi nữa thì cũng có lúc phải về già. Mà đã già thì không còn hợp
với chốn hòn tên mũi đạn. Lùi lại tuyến sau cho nó lành. Cứ thế các cụ nhé.
Trong 2 Samuen 22:
26-27 đã chép lại lời của Đa-vít trong Thi Thiên 18 rằng, “Với người
trung tín, Chúa tỏ mình thành tín; Với người trọn vẹn, Chúa tỏ mình toàn hảo.
Với người trong sạch, Chúa sẽ tỏ mình thánh sạch; Nhưng với kẻ gian ngoa, Chúa
sẽ tỏ mình thù địch”.
Rất sòng phẳng, đúng
không. Nếu ta cởi mở với Chúa và tôn trọng Ngài thì Ngài cũng sẽ cởi mở và tôn
trọng chúng ta. Nếu ta cong quẹo và dối gạt Chúa thì Ngài sẽ khiến cho mọi hoàn
cảnh trở nên cong quẹo và lừa gạt chúng ta. Nếu lòng ta thanh sạch thì ta sẽ
nhận thấy rằng, Chúa mang đến vô vàn sự tốt đẹp, thanh sạch và trọn vẹn cho tấm
lòng và linh hồn của chúng ta.
Đây chính là điều mà
sứ đồ Phao-lô đã từng ao ước khi viết trong thơ Philip 3: 12 rằng, “Ấy
không phải là tôi đã đoạt giải, hoặc đã trở nên toàn hảo rồi đâu, nhưng tôi
đang theo đuổi để đoạt cho được, vì chính tôi đã được Đấng Christ đoạt lấy rồi.”
Chương cuối cùng
‘tường thuật trực tiếp’ lần phạm tội thứ ba của vua Đa-vít: tổng kiểm tra dân
số. Tai họa ấp xuống trên dân Y-sơ-ra-ên khi Đa-vít, trong sự kiêu căng của
mình, bắt đầu tin cậy nơi sức riêng và tiềm lực quân sự của mình thay vì nương
cậy nơi quyền năng của Đức Chúa Trời.
Việc này dạy chúng ta
điều gì? Bản tánh tự nhiên của chúng ta luôn trong tư thế … sẵn sàng chiến đấu
ngay thời khắc chúng ta ngừng tin cậy nơi Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Tội lỗi
không bao giờ chết vì cớ … tuổi già đâu nha các cụ. Dù có nhiều năm đồng đi với
Chúa thì cũng không bảo đảm rằng, bạn sẽ không ‘pheo’ đánh oạch đâu nha. Điều
duy nhất có thể gìn giữ đời sống tâm linh của chúng ta ấy là từng giờ, từng
phút yên tịnh nương cậy nơi Chúa và theo sự dẫn dắt của Ngài bước đi bởi đức
tin.