Giô-suê 18-21
Bốn
chương Kinh Thánh hôm nay đúng là ‘xương’ hết cỡ luôn. Cả một danh sách dài
dằng dặc những tên người, tên làng, tên thành lạ hoắc và một loạt những chi
tiết … ‘gì đâu’ không à. Phải ‘nội công thâm hậu’ lắm mới có thể chậm rãi mà
thưởng thức được, còn không thì ‘nhảy cóc’ cho trọn phép công bình mà thôi.
Đúng không?
Nhưng
tại sao bảy chi phái còn lại đến tận lúc đó vẫn còn chưa nhận được sản nghiệp
nhỉ?
Rõ
ràng là trong đoạn 14:1-2, chuyện bốc thăm chia đất đã diễn ra rồi cơ mà. Bởi
phân chia rồi nên chi tộc Giu-đa mới chiếm lĩnh phần của mình miền Nam, còn con
cháu Giô-sép thì ‘hốt gọn’ gần trọn luôn miền Bắc đó chớ.
Nếu
bảo rằng, do mấy ‘ảnh’ sống đời du mục tròm trèm nữa thế kỷ rồi nên không tha
thiết sở hữu đất đai thì chưa chắc. Bác Giu-đa, chú Giô-sép đấy thôi, họ có
‘chê’ đâu.
Không
biết vì lý do gì nhưng rõ ràng chuyện sở hữu đất ruộng không phải là đề tài hot
đối với 7 chi phái này. Bằng chứng là khi được yêu cầu giao lại một số thành
cho người Lê-vi, và một ít thành để làm nơi tị nạn là họ ô-kơ ngay. “Vậy
dân Y-sơ-ra-ên vâng lệnh Đức Giê-hô-va, lấy trong sản nghiệp của họ những thành
sau đây và những đồng cỏ chung quanh mà cấp cho người Lê-vi” (21:3)
Dù vì
lý do gì đi nữa thì việc 7 chi phái còn lại ‘chê’ đất Hứa là hành động kháng
lịnh, chống lại ý Trời. Đó là thái độ không vâng phục.
Họ đã
vâng lịnh Chúa cùng với anh em thuộc 12 chi phái vượt sông Giô-đanh, xuôi nam
ngược bắc, chinh phục xong xứ Hứa nhưng lại cứ lần lữa hoàn tất phần cuối của
sứ mệnh: chiếm hữu sản nghiệp. Chính vì vậy mà Giô-suê phải ‘cạo’ cho họ một
trận nên thân. Rồi lại điều tra, lập bản đồ bờ vùng, bờ thửa. Cuối cùng họ cũng
đã ra đi để chiếm lấy cho riêng mình.
Khá
nhớ rằng, đất Hứa không phải là chiến lợi phẩm của dân Y-sơ-ra-ên; đất Hứa cũng
không phải là phần thưởng của họ. Đất Hứa là tặng phẩm của Đức Chúa Trời, là
điều mà Ngài đã Hứa với tổ tiên bao đời của họ tự ngày xưa. Nó là cơ nghiệp, là
của thừa kế. Do đó, việc từ chối nhận đất Hứa là chuyện lớn chớ không còn là
chuyện nhỏ đâu.
Cũng
một thể ấy, ngày hôm nay những gì Chúa đã hứa ban, thì con dân của Ngài, tức là
bạn và tôi, phải có trách nhiệm nhận lấy và vui hưởng. Không có chuyện thích
thì nhận mà không thì thôi đâu nhé. Cứ tưởng tượng thế này, vua ban một vật gì
đó cho một người. Người ấy có thể nói là không thích rồi không nhận không? Có
thể. Vâng, có thể với điều kiện: để cái đầu của mình ngay tại chỗ à.
Tại
sao Chúa ban sự tha tội thì ta nhận, còn sự chữa lành thì ‘chê’ là răng? (Nhớ
là cả hai đều nhận bởi đức tin. Mà đức tin là LÀM THEO hay VÂNG LỜI Chúa đấy
nha!). Thế còn báp-têm Thánh Linh với dấu hiệu nói các thứ tiếng (mới/lạ) thì
sao?
“Các
ngươi còn lần lữa cho đến chừng nào?”
Còn
biết bao con dân Chúa ngày hôm nay sẵn sàng vâng lời Chúa “đừng say rượu”,
nhưng lại không sẵn sàng làm nốt phần còn lại là “hãy đầy dẫy Đức Thánh Linh”.
(Epheso 5: 18). Đừng vâng lời nữa vời như vậy hỡi anh chị em. Vì vâng lời một
nữa cũng đồng nghĩa là không vâng lời đấy. Đừng nhé.
Khác
với 7 chi phái ‘em chả’ kia, chi phái Lê-vi dù không được chia phần sản nghiệp
trong xứ như anh em mình, nhưng họ khoanh tay ‘cam chịu’. Họ đã lên tiếng vừa
khi bảy chi phái kia làm thành sứ mạng. Họ xin được nhận phần của mình theo như
ý muốn của Chúa.
Nhớ
nguyên tắc này nha: Chúa hứa ban cho, nhưng ta phải xin. Sao lại thế?
Vì
cầu xin là phương tiện mà Chúa quy định, để thông qua đó, lời hứa của Đức Chúa
Trời có thể đến với con người. Điều này cũng đơn giản như dây diện dùng để dẫn
điện, ống nước dùng để dẫn nước vậy. Đó là lý do mà Chúa bảo: “ai xin, thì
được”. Thế thì, “không xin, không được”.
Calep
đã xin, Calep được; năm nàng công chúa của Xê-lô-phát đã xin, cả năm đều được
và cuối cùng, Giô-suê đã xin và ông cũng đã được phần của mình: thành Mặt Trời,
“tức là thành
Thim-nát-Sê-rách trong núi Ép-ra-im”.
Là những cây đa, cây
đề, là bậc “khai quốc công thần” của dân tộc nhưng Giô-suê, Ca-lép không xin
phần đất bờ xôi, ruộng mật hay những thị tứ trù phú, sầm uất. Cả hai đều đã
không chọn lựa phần dễ dàng và thuận lợi cho riêng mình ngay cả khi tuổi đã về
già. Cả hai đều chọn cho mình một ngọn núi. Người thì chọn Hếp-rôn, còn người
kia là một đỉnh cao trong vùng núi Ép-ra-im.
Bạn thân mến, còn có
mạng lịnh hay lời hứa nào của Chúa mà bạn chỉ mới vâng lời hay nhận lãnh có 50%
không? Và nếu phải chọn phần cho mình trong ngày hôm nay thì chúng ta sẽ
chọn phần nào và chọn như thế nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét