Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

LỜI CUỐI CHO NHAU

Giô-suê 22-24
Ba chương cuối cùng của sách Giô-suê mà chúng ta đọc hôm nay hàm chứa ba “lời cuối cho nhau”: Lời khen, lời trách và lời răn. Lời khen của Giô-suê dành cho các chiến binh của 2 chi phái rưỡi miền Đông; lời trách hay chính xác hơn là lời kết tội vội vàng của Tây dành cho Đông, và lời răn của Giô-suê dành cho toàn dân Y-sơ-ra-ên trước khi ông qua đời.
Rõ ràng là 2 chi phái rưỡi phía Đông đáng được tuyên dương. Họ đáng được khen ngợi vì đã làm tất cả những điều Môi-se, tôi tớ của CHÚA, truyền dặn. Họ cũng đã vâng lệnh Giô-suê trong mọi việc. Trải qua một thời gian dài, cho đến ngày tàn cuộc chiến, họ không bỏ anh em mình, nhưng thực thi mọi công tác CHÚA, Đức Chúa Trời của họ đã giao thác. (22: 2-3)
Gần 10 năm kể từ lúc vượt sông Giô-đanh, những chiến binh này luôn ở vị trí xung kích trong mọi cánh quân của Y-sơ-ra-ên. Họ không trở về với gia đình ngay sau khi đất Hứa được chinh phục. Họ vẫn tiếp tục ở lại với anh em mình cho đến khi đất đai trong xứ được phân chia xong. Chỉ đến khi chủ soái Giô-suê xuống lịnh “xuất ngũ” thì họ mới trở về lại nhà. Họ được xác nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Họ đã giữ tròn lời hứa, không đơn giản là với người của Chúa, mà là với chính Chúa. Một gương mẫu của sự trung tín đang để cho chúng ta noi theo. Đã hứa thì phải giữ lời.
Gần 10 năm trước những người này đã có một quyết định không đẹp lòng Chúa: xin được ở bên ngoài đất Hứa, xin được từ chối cơ nghiệp Chúa ban. Song, mười năm xông pha trận mạc không tiếc mạng sống mình vì anh em của họ thì lại rất đáng khen.
Thế mới hay, không ai xấu đều, mà cũng chẳng có ai tốt đủ. Hãy có sự công tâm khi đánh giá người khác ở xung quanh. Đó là chưa kể, mười năm đã qua, vật đổi sao dời, người ta trưởng thành nhiều ra chớ. Thế thì đừng có mang cặp kính ‘thành kiến lý lịch’ khi nhìn vào ‘cố nhân’ của mình nha anh chị em.
Bài học thứ hai vừa đáng tránh, lại vừa đáng … noi theo!
Đáng tránh là tránh cái kiểu ba chớp, ba nháng lên án, chụp mũ cho anh em mình của mấy ông bên bờ Tây. Vừa khi thấy người ta lập đài kỷ niệm, không chịu tìm hiểu mô tê chi cả, đã vội tổng động viên “Đông tiến” để dạy cho đám phản loạn này một bài học. Biết bao nhiêu thảm cảnh đau lòng đã xảy ra trong nhiều gia đình, dòng tộc, quốc gia và hội thánh Chúa cũng bắt đầu bằng đúng vết xe đổ này đây. 
Vậy, chớ nên xét đoán quá sớm, hãy đợi Chúa đến; Ngài sẽ đưa ra ánh sáng những gì hiện đang được che giấu trong bóng tối, và phơi bày những mưu định trong lòng. Lúc ấy, mỗi người sẽ nhận được sự khen ngợi từ Đức Chúa Trời” (1 Corinhto 4:5)
Trong khi bị mấy anh Tây ‘chữi’ xối xả, mấy anh Đông không hề nổi nóng, không bất bình vì bị lên án cách sai lầm. Họ không ăn miếng trả miếng, nhưng chịu đựng sự hiểu lầm. Họ lấy lòng mềm mại, dịu dàng để làm nguội những cái đầu nóng từ miền Tây.
Thật không gì thử thách tâm tánh của một người tin thờ Chúa hơn là khi bị người khác nói xấu mình. Đó là cái giũa để kiểm tra xem chúng ta là vàng thật hay chỉ là mạ vàng. Nhớ nha. Cách xử sự đầy tính chuyên nghiệp của mấy chàng quân nhân miền Đông đó đáng để cho chúng ta noi theo. Đúng không.
Còn lời răn của Giô-suê cho Y-sơ-ra-ên thì khỏi phải nói rồi: luôn luôn … ‘chuẩn không cần chỉnh’ cho người xưa, cho người nay và cho muôn người sau.
“Thuận với Trời thì … rạng ngời, còn hiệp với Đời thì … tơi bời”. Thế đấy. Tùy, muốn chọn đi với ai thì đi, muốn thờ ai thì thờ, muốn hiệp với ai thì hiệp. Tình nguyện nhá. Tự do mà chọn lựa nhá. Kết quả thì biết trước cả rồi đấy. Điều lành hay điều dữ gì Chúa cũng làm cho ứng nghiệm đầy đủ hết à nha.
Tại sao hết Môi-se, giờ đến Giô-suê, cứ cụ nào sắp chết cũng chỉ có một điều răn dạy con cháu là đừng bỏ Chúa mà đi thờ lạy hình tượng? Tại sao các cụ quanh đi, quẩn lại cũng chỉ có một điều: “hãy vâng lời Chúa nha con?” - Ấy là vì con dân Chúa rất, rất dễ bị lôi cuốn vào việc thờ hình tượng.
Mà khởi đầu cho đại tội này là việc không vâng giữ lời Đức Chúa Trời. Mà không vâng giữ hay không làm theo lời Chúa tức là không có đức tin nơi Chúa. Mà không có đức tin thì chắc chắc là sẽ có … ‘đứt bóng’ thôi. Hic
Có thể nói sách Giô-suê là một bài ca chiến thắng nhưng những câu kết mang tính “chuyển cảnh” của nó lại man mát buồn: “Dân Y-sơ-ra-ên phụng sự Đức Giê-hô-va trong suốt thời gian Giô-suê còn sống và suốt thời gian các trưởng lão sống lâu hơn ông. Đó là những người biết rõ mọi việc Đức Giê-hô-va đã làm vì Y-sơ-ra-ên” (24:31). Rồi sau đó thì răng? – Hết phụng sự hay hết thờ phượng Chúa chớ răng.
Đây là kết quả tất yếu của chuyện ‘thất học’, thất học toàn dân nơi thế hệ 3.0. Không biết có phải vì mãi lo chinh chiến hay chăng mà dân Y-sơ-ra-ên đã xao lãng việc đào tạo hay huấn luyện thế hệ kế thừa, dẫn đến việc ‘mất gốc’ hay ‘tuyệt tự’. Đến nổi, ngay cả Giô-suê cũng không có được một người nối nghiệp; (nhưng Calep thì có: người con rể, tên Ốt-ni-ên!)
Bài học cuối cùng này, xin dành riêng cho những bậc làm cha, làm mẹ và những người đang gánh vác những trọng trách Chúa giao trong hội thánh.
Con cái riêng của quý vị có được chính quý vị dạy dỗ, nhắc nhở Lời Chúa thường xuyên không? Và quý vị hiện đã có người nào được chuẩn bị để ‘kế nghiệp’, tức là để tiếp tục khải tượng của quý vị chưa?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét