Dừng Chân Lần 11
NHÌN LẠI
Sau khi được xức dầu
là Sau-lơ nhanh chóng … được làm vua ngay. Trong khi đó, Đa-vít thì phải mõi
mòn nhiều năm chờ đợi. Trường hợp của Đa-vít cũng tương tự như Môi-se, Giô-sép,
tức là phải trải qua nhiều nỗi khó khăn.
Những năm tháng ‘bầm
dập’ là hết sức cần thiết để trui rèn phẩm hạnh, tâm tánh hay nhân cách của
người được Chúa chọn. Và dường như đó là luật định, là khuôn mẫu mà các anh tài
trong Kinh Thánh đều đã phải đi qua. Địa vị tương lai càng cao thì thời gian
huấn luyện càng nhiều.
Rau cải thì chỉ cần
một tuần là có thể thu hoạch, còn gỗ lim thì phải cần nhiều chục năm. Ai cũng
biết như vậy, nhưng trong thực tế cuộc sống thì người ta lại cố tình lờ đi
nguyên lý này. Thế cho nên mới ‘lòi’ ra phương châm sống: “đi tắt, đón đầu”,
ngay cả trong lĩnh vực thuộc linh.
Có thể do đặc thù của
mục vụ hay thực trạng phát triển của hội thánh, nên có rất nhiều người hầu việc
Chúa được (không biết là nên gọi được hay bị) thăng tiến quá nhanh trên đường …
‘công danh’. Đến nỗi tâm tánh họ không kịp phát triển tương xứng với chức danh
(ta thường quen gọi là chức vụ) mà họ đảm nhiệm. Kết quả là ngã: ‘lâm sàng’
cũng có mà ‘thẳng cẳng’ cũng có.
Thế thì, nếu biết rằng
mình là người được Chúa chọn nhưng sao đến giờ vẫn còn lận đận thì hãy nhìn lại
cuộc đời của hai vị vua xưa: Sau-lơ và Đa-vít. Nhìn cho kỹ hai ‘ổng’ đi, rồi
ngẫm xem mình giống ai nhiều hơn trong việc vâng lời Chúa nhé. Nhớ là phải
thành thật nha.
Thấy mình giống ai
chưa?
NHÌN LÊN
Có những thời điểm mà
Chúa không đòi hỏi một điều gì nơi con dân Ngài, ngoại trừ sự im lặng, sự chịu
đựng và nước mắt. Bạn đã từng phải học chờ đợi Chúa như chàng thiếu niên chăn
cừu Đa-vít năm xưa chưa?
Là người trẻ nhất
trong tám anh em trai, được giao cho một công việc mà không ai muốn tranh: chăn
bầy gia súc của gia đình, Đa-vít có thể xem đó là một công việc buồn tẻ và
không có gì hứa hẹn một tương lai xán lạn cả. Thế nhưng, chàng thiếu niên này
đã tìm tòi và học biết cách sử dụng thời gian vô cùng hiệu quả.
Trong 1 Samuen 16: 18
mô tả cách mà chàng trai trẻ này đã sử dụng trong những tháng ngày chăn chiên
thầm lặng. “Tôi biết một con trai của Gie-sê, người Bết-lê-hem, đàn rất
giỏi, là một dũng sĩ và là một chiến sĩ can trường. Chàng ăn nói khôn ngoan,
diện mạo khôi ngô và Đức Giê-hô-va ở với chàng”.
§ “biết chơi đàn hạc (harp)”. Đa-vit là một nhạc
công tài năng, người tập luyện mỗi ngày hàng bao nhiêu tiếng đồng hồ, dù khán
giả của chàng chỉ là bầy cừu và những ngôi sao trời.
§ “một người can đảm”. Đa-vít đã ‘huấn luyện’
cho gấu và sư tử không ‘thịt’ cừu của mình.
§ “một chiến binh”. Đa-vít ném đá hiếm khi trật
mục tiêu
§ “ăn nói khôn ngoan”. Đa-vít không hề mạt sát
vua của Y-sơ-ra-ên, tức Sau-lơ
§ “mặt mày sáng sủa”. Đa-vít sống chung với
những tay anh chị trong rừng nhưng không hề giống một ai trong số ấy
§ “CHÚA ở cùng chàng”. Phước hạnh của Chúa phủ
trên đời sống của Đa-vít đã nói lên tất cả
NHÌN TỚI
“Ai bảo chăn … chiên
là khổ, chăn … chiên sướng lắm chớ”. Nếu có … sướng thì chỉ là trong thơ, trong
nhạc, chớ trong thực tế, thì cực trần thân luôn.
Chăn chiên thuộc linh
(coi sóc hội thánh) hay chiên thật sự ngoài đồng cỏ thì cũng khổ ngang nhau
thôi. Giờ giấc: khỏi tính đi, yêu cầu công việc: trăm thứ, tiền lương thì …
cười trừ và chiên thì gần như không bao giờ biết nói … cảm ơn!
Thế nhưng, đáng chú ý
là có không biết bao nhiêu người, đã và đang chấp nhận thách thức để trở thành
những kẻ chăn. Đó là những thầy cô giáo, những bậc làm cha, làm mẹ và những
người hầu việc Chúa trong các hội thánh. Họ hiểu được tầm quan trọng của triển
vọng dài lâu, sự cần thiết phải chịu đựng và quan tâm cho một mùa gặt chắc chắn
sẽ xảy ra trong thế hệ kế tiếp.
Đa-vít đã nhìn thấy
mỗi một ngày là cơ hội để đồng đi với Chúa. Chàng đã viết nhạc, luyện đàn, và
luyện … ném đá bảo vệ bầy chiên khỏi mọi kẻ săn mồi. Qua đó, chàng cũng đã phát
triển thể chất, tinh thần và tâm linh của mình.
Đã có hai cơ hội cắt
ngắn thời gian chờ đợi nhưng Đa-vít đã chọn CHỜ GIỜ G CỦA CHÚA chớ dứt khoát
không ra tay giết hại vua Sau-lơ.
Hãy viết câu “HÃY CHỜ
GIỜ G CỦA CHÚA!” vào một tấm card nhỏ, rồi đặt ở nơi nào mà bạn thường thấy
nhất mỗi ngày (kiếng xe, máy vi tính, tủ lạnh, …). Hãy để nó giúp bạn tiếp tục
trông cậy Chúa. Và khá nhớ rằng, Chúa không bao giờ chậm trễ đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét