2
Samuen 1-4
Thế là Sau-lơ chết. Người rượt đuổi Đa-vít bao năm nay, giờ
đã chết. Sau-lơ chết khi Đa-vít còn đang tị nạn xứ người. Giờ hồi hương đã điểm.
Đường đến ngôi báu đã rộng mở thênh thang đối với Đa-vít nhưng để thu phục lòng
người thì không thể ngày một ngày hai. Hơn bảy năm ‘nội chiến từng ngày’ với
bao âm mưu đen tối, đối đầu, nắm đầu, cắt đầu, rồi … mất đầu!
Toàn anh em một nhà giết nhau không chớ có phải do ‘thế lực
thù địch’ chi mô. Đang yên, đang lành bổng nhiên giờ thành hai chiến tuyến đối
địch. Một dân tộc giờ cùng lúc có hai vua: một được Chúa chọn (Đa-vít), còn một
được … chúng chọn (Ích-bô-sết). Ôi một thời hỗn loạn, ‘chẳng biết đường nào mà
lần’!
Thế nhưng, đằng sau bức tranh đẩm máu huynh đệ tương tàn
trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ thấy được những bài học quý giá
về cách đối nhân xử thế từ vua Đa-vít và từ tướng Áp-ne.
Trước hết là cách xử sự của Đa-vít trước cái chết của
Sau-lơ. Đa-vít không vui khi ‘kẻ bách hại’ mình tử nạn. Cũng không nghe cụm từ
“tạ ơn Chúa” hay “ý Chúa được nên” ra từ miệng chàng. Khi nghe tin Sau-lơ tử
nạn, Đa-vít đã “than vãn, khóc lóc, và kiêng ăn cho đến chiều tối” (1:
12). Điều này cũng dễ hiểu vì dầu gì thì Sau-lơ cũng là bố vợ của Đa-vít mà.
Thế nhưng, nội dung ‘bài văn tế’ (1: 19-27) mà Đa-vít dành
cho Sau-lơ mới là điều đáng lưu ý. Không một lỗi lầm, sai phạm nào của Sau-lơ
được nhắc đến. Ngược lại, Sau-lơ được kể như một anh hùng, một người đáng được
toàn dân tộc ghi nhớ công lao.
Đa-vít đã không để cho mối quan hệ cá nhân, những thương
tổn, oan ức mà mình phải chịu làm lu mờ đi những đóng góp đích thực của vua
Sau-lơ trong việc thống nhất gian sơn sau hơn 400 năm ‘mạnh ai nấy sống’ của
thời các quan xét. Đa-vít đã có một sự công tâm khi đánh giá công trạng của vua
Sau-lơ trong việc phá ách áp bức xâm lăng của kẻ thù truyền kiếp Philitin.
Thật, không ai xấu … đều, cũng không ai sai trật khắp … ‘các
cơ quan đoàn thể’. Đúng không? Thế cho nên, hãy công tâm khi đánh giá ‘công và
tội’ của người khác, đặc biệt là những người đã ngã, hỡi anh chị em. Đừng vì
những sai phạm hiện tại của họ mà phủ nhận sạch sẽ công khó, những đóng góp
trước đây của họ. Đa-vít, một lần nữa, đã hoàn thành xuất sắc bài thi.
Nay quay sang Áp-ne, vị tổng tư lịnh quân đội của vua
Sau-lơ, người đã từng một lần bị Đa-vít quở trách vì không bảo vệ an toàn cho
chủ tướng (1 Samuen 26: 14-16). Không hiểu sao, trong trận huyết chiến trên
đỉnh Ghinh-bô-a với quân Philitin, Áp-ne lại thoát chết.
Thoát chết trở về, Áp-ne lập con trai của Sau-lơ là
Ích-bô-sết làm vua. Trừ chi phái Giu-đa, còn lại tất cả các chi phái khác đều
ủng hộ việc này. Thì hữu lý quá còn gì: con vua thì lại làm vua thôi. Đúng là
lý thì có lý nhưng không phải là chân lý. Ích-bô-sết làm vua thì có lý nhưng
không có … dầu!
Sau-lơ được Chúa chọn, Đa-vít được Chúa chọn, còn Ích-bô-sết
thì chỉ được … ‘chúng’ chọn, tức những tướng lĩnh chọn. Khác biệt là ở chỗ đó,
dù cho Ích-bô-sết buổi đầu có đến 11 chi phái ủng hộ đi nữa.
Áp-ne biết rằng Đức Chúa Trời đã chọn Đa-vít kế nghiệp
Sau-lơ. “Đức Giê-hô-va đã thề hứa với người, tức là cất vương quốc khỏi nhà Sau-lơ, và lập ngôi Đa-vít
trên Y-sơ-ra-ên và trên Giu-đa, từ Đan cho đến Bê-e Sê-ba” (3:
9-10). Thế nhưng, tại sao sau khi vua Sau-lơ tử nạn, ông không về cùng Đa-vít
mà lại lập con vua Sau-lơ lên nối ngôi cha?
Thoạt nhìn thì ta có cảm tưởng rằng Ap-ne là một bề tôi rất
trung thành. Ông không hề lợi dụng cơ hội để ngồi lên ngôi báu, mà chỉ đứng
đằng sau để giúp đỡ con cháu cựu vương thôi. Thế nhưng, ‘chàng’ Áp nào phải
vậy. Dù là tổng tư lịnh, nhưng vì không thuộc dạng COCC (con ông cháu cha) nên
Áp không lấy tư cách gì để làm vua được cả. Tuy không là vua, nhưng Áp có quyền
thế hơn vua, một tay che cả bầu trời.
Áp-ne là mẫu người biết rõ đâu là ý Chúa, điều gì là đúng
nhưng lại không sống theo điều mình biết. Việc Áp-ne bất chấp điều đúng để theo
đuổi điều sai trật, chống nghịch lại ý Chúa chỉ là vì lợi riêng (tiếng, tiền,
quyền) của chính mình mà thôi. Đó là lý do mà một khi bị quở trách là ông ngay
lập tức … lật vị vua mà ông đã lập, rồi kéo bè kéo lũ về với Đa-vít liền tay.
(Có khi nào ta đã từng là Áp-ne khi cố tình sống theo ý mình, sở thích của mình
bất chấp ý muốn của Chúa được thể hiện trong LỜi Chúa không?)
Việc Áp-ne về với Đa-vít, vị vua được Chúa chọn lựa, là một
việc làm đúng. Thế nhưng, ông làm việc đúng với một nguyên nhân hay lý do sai.
Thay vì cộng tác với Đa-vít vì là người được Chúa chọn thì ông về cộng tác vì
bị ‘đằng kia’ kỹ luật với hình thức … nhắc nhở! (Có khi nào ta đã từng làm
những việc rất … thiêng, nhưng không phải vì kính sợ Chúa hay vì quý mến người
khác mà chỉ vì lòng tự ái của mình bị đụng chạm?)
Kết cuộc của một vị tướng tài mà có tật ‘phản chủ’ này là …
chết cách lãng nhách! Dù Đa-vít sẵn sàng thu dụng, tin dùng nhưng Chúa thì
không. Nhớ nhé.
Vâng, còn nhiều lắm những điều có thể học để … TRÁNH trong
bốn chương này. Chẳng hạn như chuyện anh Dzít, vị vua trẻ có quá nhiều điều tốt
nhưng lại ‘xé’ luật hôn nhân gia đình Chúa (Phục Truyền 17:17) cưới làm chi mà
quá chừng vợ luôn.
Đến lúc này, ‘ảnh’ làm vua mới có 7 năm mà đã có sơ sơ đến …
7 bà rồi! Thế thì số thuê bao của ảnh chính xác phải là 51-51-75 … 7 ‘đứa’! He
he. Bà cả Mi-canh không có con, nhưng 6 ‘ông con’ đại diện cho sáu bà thứ kia
đúng là ‘hổ phụ sinh hổ … dữ’ hết trơn. Đèo bồng mà chi Dzít ơi.
Rồi chuyện anh Áp Giô chơi trò phạt nguội, uýnh lén người
khác. Dáng thì rất chi là đại nhân nhưng cách xử sự thì quá ư là … tiểu nhân.
Trả thù cho em là một nhẽ, nhưng sợ Áp-ne chiếm mất địa vị tổng quản có lẽ lớn
hơn nên đành phải … ‘tiên hạ thủ vi cường’.
Thế mới hay, một khi ta không biết chắc sự kêu gọi của Chúa
hay cụ thể hơn là vị trí hoặc địa vị mà Chúa dành cho mình thì ta nhìn đâu cũng
thấy kẻ thù, nhìn ai cũng thấy nghi nghi, nhìn người nào cũng thấy gian gian
thế nào ấy. Và thế là “giết giết nữa bàn tay không phút nghỉ …”
Nhưng thôi, thời lượng không cho phép … Hẹn hồi sau sẽ quay
lại ‘xử’ anh Áp Giô nha. Bái bai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét