1 Samuen
1-3
Đang thời các quan xét trong
Y-sơ-ra-ên không có vua, nên ai nấy đều làm theo ý mình cho là phải, trừ 2
người là Ru-tơ và Sa-mu-ên!
Có thể gọi Sa-mu-ên là vị quan xét cuối
cùng, người được Đức Chúa Trời dấy lên để khép lại giai đoạn đầy hỗn loạn trong
lịch sử của Y-sơ-ra-ên. Ông đồng thời cũng là nhà tiên tri vĩ đại, người được
biệt riêng để phụng sự Đức Chúa Trời khi vừa thôi bú mẹ.
Sa-mu-ên được nuôi dưỡng trong nhà
thượng tế Hê-li, người có hai ông con thay cha hầu việc Trời mà chẳng coi Trời
… ra trăm gờ-ram nào cả. Trong một môi trường mà tội lỗi đã xâm nhập đến tận
nhà người hầu việc Chúa và tận nơi thờ phượng Chúa, nhưng Sa-mu-ên vẫn cứ ngày
càng lớn khôn, không bị vấy bẫn, không hôi mùi bùn, vẫn cứ đẹp lòng Đức Chúa
Trời và người ta như thế thì quả là ơn Chúa rồi.
Điều đó cũng một lần nữa minh chứng
cho chân lý là một người tin Chúa hoàn toàn có thể sống sạch, theo chuẩn của
Chúa, giữa một môi trường bị ô nhiễm, bị băng hoại bởi tội lỗi cách nghiêm
trọng. Vấn đề là người đó có MUỐN hay không mà thôi.
Hê-li và hai quý tử của ông cũng là
bài học cảnh báo rõ ràng cho những người hầu việc Chúa và con cái những người
hầu việc Chúa. Chúa phán: “ai tôn trọng Ta sẽ được Ta tôn trọng, còn ai
khinh dể Ta sẽ bị Ta khinh dể” (2:30). Một khi đã bị Trời khinh thì
coi như xong đời rồi và thậm chí là còn kéo thêm ‘phiu’ (few) đời nữa, chớ
không đơn giản như khi bị Đời khinh đâu nha.
Dù Chúa là Đức Chúa Trời thành tín,
tức luôn giữ lời hứa nhưng trong chương 2: 27-36, rõ ràng là Chúa đã hủy bỏ cam
kết “trọn đời” với nhà Hê-li.
Vì răng? – Vì họ không tuân thủ cam
kết, không vâng giữ lề luật Chúa dành cho họ. Hay diễn ý cho dễ hiểu là vì họ
không tuân thủ ‘hiệp đồng’. Rứa đấy.
Nhớ nha anh chị em, không phải cứ đã
thành ‘thầy’ rồi thì muốn sống sao cũng được; không phải cứ một khi đã là con
dân Chúa rồi thì không còn phải kiêng khem, giè giữ gì nữa đâu nhé. Chết à,
chết bất đắc kỳ tử, chết không kịp ngáp nghe cưng.
Chính vì không biết hay nỏ cần biết như
hai ông con của Hê-li mà ngày nay có nhiều ‘mem’, bề ngoài thì … ‘còn nguyên’,
thậm chí còn đính kèm một lô một lốc tước hiệu, bằng cấp, nhưng người bề trong
thì đã nhận án tử và ‘đai’ tự lâu … rồi! (Chỗ này nhớ xuống vọng cổ nha. Hic)
Cuối cùng, bài học mà bạn và tôi
không được quên trong phần Kinh Thánh hôm nay đó là “Chúa, Đấng đáp lời cầu
nguyện của chúng ta”. Không phải vì Anne ra giá kiểu nếu-thì nên Chúa đáp lời
cầu nguyện của cô ấy đâu nhé. Không. Chúa đáp lời cầu nguyện của chúng ta vì
Ngài là Đấng Ban Cho.
Chỉ có điều ta cần phải nhớ là Chúa
có thời điểm của Ngài để đáp lời cầu xin của chúng ta. Chúa biết thời điểm nào
là TỐT NHẤT để ban cho chúng ta điều chúng ta cầu xin. Và câu trả lời của Chúa
không chỉ đơn thuần là đáp ứng nhu cầu hay ước muốn của người xin mà còn là
nhằm thực hiện mục đích của Ngài. (Liên quan đến đề tài này anh chị em có thể
tham khảo những bài giảng trong vietministry.blogspot.com).
Có những lời cầu nguyện nào của anh
chị em thuộc dạng “chưa được phúc đáp” chăng? – Hãy đánh dấu cụm từ “hãy nhớ
đến An-ne” bên cạnh đấy và bắt đầu nhắc Chúa cho đến khi anh chị em có thể nhìn
thấy ‘nó’ bằng xương, bằng thịt, tức là có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường.
Đừng vội bỏ lòng tin cậy Chúa. Khá
nhớ rằng, “ai xin thì được” mà ai không xin, hay nghỉ xin thì nỏ được chi mô.
Rứa thôi nhé.
Hay quá. Cám ơn mục sư rất nhiều
Trả lờiXóa