1 Samuen 24-26
Có bốn nhân vật xuất hiện trong ba
chương Kinh Thánh hôm nay, mỗi người một vẻ, chẳng ai giống ai. Ngoài hai diễn
viễn viên chính: Sau-lơ, Đa-vít, giờ lại thêm một cặp … so le: Na-banh –
Abigain. Thế nhưng, điểm nhấn của các chương này chỉ tập trung vào cách hành xử
của Đa-vít, người được chọn làm vua ở thì … tương lai.
Đối với Sau-lơ, người liên tục tìm
diệt mình, thì Đa-vít cứ tha mạng hết lần này đến lần khác, còn với lão địa chủ
Na-banh thì chỉ mới một lần xúc phạm là hùng hổ quyết diệt sạch ngay. Cũng
Đa-vít đấy thôi nhưng cách hành xử khác nhau một trời một vực. Trên thì tha
bổng, còn ngang hàng hay dưới cơ thì quyết ăn thua đủ là răng?
Nếu xem ba chương Kinh Thánh hôm nay
như một chiếc bánh hamburger hay ổ bánh mì kẹp thịt thì hai chương bìa (24, 26)
là phần nên … ăn, còn phần kẹp ở giữa thì là thịt … chó điên! [Na-banh nghĩa là
điên (25:25), còn Ca-lép nghĩa đen là … chó đấy]. Do đó, dù các anh các chị có
thèm cách mấy cũng chớ ‘xực’ phần thịt cầy điên này nhé.
Thoạt nhìn thì cách Đa-vit sai ‘lính’
đến gặp Na-banh ‘xin hỗ trợ’ không khác gì chuyện các băng đảng xã hội đen đòi
tiền bảo kê ngày nay cả, nhưng nếu đọc kỹ thì ‘không phải dzậy’ đâu nha. Tuy
nhiên, việc Đa-vít đòi lấy mạng của Na-banh và toàn bộ nam đinh trong nhà của
ông ấy là sai bét tè lè nhè luôn.
Xử sự như vậy thì có khác gì Sau-lơ;
xử sự như vậy thì làm sao đáng mặt một đấng quân vương. Tạ ơn Chúa vì Ngài đã
dùng Abigain ngăn Đa-vít thực hiện hành vi tội lỗi này.
Trong trường hợp của Sau-lơ thì
Đa-vít ý thức rất rõ rằng sự báo thù thuộc về Chúa. Thế nhưng, trong trường hợp
của Na-banh thì Đa-vít lại toan làm phần của Chúa. Đa-vít đã không thuộc bài.
Bạn có thấy sự lắc léo, mâu thuẩn nội tại trong cách hành xử của chính một con
người không? Vừa mới cao thượng lại liền nhỏ mọn trong cùng một người được Chúa
chọn để làm vua.
Bạn có như vậy không? Hãy canh giữ
lòng mình luôn bạn nhé.
Giờ ta đề cập cụ thể hơn đến việc
Đa-vit hai lần tha mạng cho Sau-lơ (chương 24 & 26). Đã có quá nhiều bài
giảng, lời bình về hành vi cao thượng này rồi, nên thiết tưởng không cần nói
thêm nữa. Điều mà chúng ta sẽ làm giờ đây là rút ra bài học áp dụng cho chính
mình trong đời sống thường nhật giữa cõi nhân sinh.
Đa-vít được Chúa xức dầu để thay thế
Sau-lơ. Đa-vít được Chúa hứa “Nầy, Ta phó
kẻ thù ngươi vào tay ngươi. Hãy xử nó tùy ý ngươi” (24:5) và giờ đây ‘kẻ
ấy’ đang lù lù trước mặt. Chỉ cần một nhát thôi, lời Chúa hứa sẽ hoàn tất. Quá
có lý, đúng không? – Vâng, nhưng không phải điều gì có lý cũng là chân lý.
Rất nhiều người trong tình cảnh hay
‘cơ hội’ giống như Đa-vít đã thẳng tay trừ khử Sau-lơ rồi biện minh rằng, “mình
làm thế chẳng qua là phải tự vệ bằng không thì Sau-lơ sẽ giết mình”, hoặc “đấy
là cơ hội Chúa cho nên mình phải tận dụng thôi”. Dù biện minh kiểu gì đi nữa
thì đó cũng là sai trật trước mắt Chúa.
Điều gì Chúa hứa thì CHÍNH Chúa sẽ
làm thành theo CÁCH của Ngài, chớ không theo cách của chúng ta. Chúa có thể
dùng con người làm ‘công cụ thi hành án’, nhưng nếu người ‘thọ án’ liên quan
trực tiếp đến bạn – như Sau-lơ và Đa-vít – thì chắc chắn Ngài sẽ không bao giờ
dùng bạn làm công cụ thi hành án, Ngài sẽ không bao giờ dùng bạn làm phương
tiện để làm thành lời hứa của Ngài dành cho chính bạn đâu.
“Đừng giết ông ấy! Vì có ai tra tay
trên người được xức dầu của Đức Giê-hô-va mà không bị trừng phạt đâu?” Ông
nói tiếp: “Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, Đức Giê-hô-va chắc chắn sẽ đánh
phạt vua, hoặc khi đến kỳ định vua phải chết, hoặc khi ra trận mà bị thiệt
mạng”. (26:9-10)
Dù Sau-lơ đã phạm sai lầm nghiêm
trọng, hết lần này đến lần khác; dù Thần Chúa đã lìa khỏi Sau-lơ; dù Chúa đã
công khai tuyên bố loại bỏ Sau-lơ nhưng ông vẫn còn ngồi trên ngai vua
Y-sơ-ra-ên, ông vẫn còn là “người được xức dầu của Đức Giê-hô-va” như Đa-vít
xưng nhận. Chúa nâng Sau-lơ lên ngôi thì chính Chúa sẽ hạ ông xuống.
Vì thấu hiểu nguyên tắc này nên
Đa-vít không ra tay giết chủ, giết cha. Và chính vì không giết chủ, giết cha
nên khi lên ngôi ông không phải chịu tiếng nhơ, và mãi muôn đời lương tâm ông
không bao giờ bị cắn rứt.
Hai lần, Đa-vít tiếp cận Sau-lơ là
hai bài thi cực khó mà chính Chúa giao cho kẻ được chọn để làm vua. Đó không
phải là cơ hội để làm tròn ước nguyện như mọi người thường nghĩ đâu. Và Đa-vit
đã làm bài cách xuất sắc.
Ngày xưa, dù không hề biết Rô-ma 12:
21 “Đừng để điều ác thắng mình, nhưng hãy lấy điều thiện thắng điều ác” nhưng
Đa-vít đã hành xử cách tuyệt vời làm sao đối với người lãnh đạo phạm sai lầm
của mình. Còn ngày nay, biết cả Cựu ước lẫn Tân ước nhưng biết bao nhiêu người “được
xức dầu” trong nhà Chúa học mãi mà chẳng thuộc bài này.
Khắp mọi nơi, ta có thể nghe thấy
những cú ra đòn của kẻ bề dưới đối với người bề trên. Từ những trò hạ đẳng
thuộc dạng … đánh dưới thắt lưng như nói xấu, vu khống, … đến những cú ‘đánh vỗ
mặt’ như tố cáo, đấu tố (hay kiểm điểm, phê bình, góp ý – tùy cách dùng từ), hạ
bệ, lật đổ, … Nói chung là làm cho người ấy phải ‘chịu khổ trước thời hạn’ mới
thôi.
Anh chị em ơi, đừng để cho những lời
phân tích có lý (với đời) nhưng sai trật (với Trời) dẫn dụ mình đưa ra những
quyết định sai trật nhé. Cũng đừng bao giờ, đừng bao giờ hùa theo với người
khác trong hành động ‘thế thiên hành công lý’ kiểu ni nhé. Và khá nhớ rằng, “có
ai tra tay trên người được xức dầu của Đức Giê-hô-va mà không bị trừng phạt
đâu?”
Rứa nha!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét