1 Samuen 20-23
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay tường
thuật màn mở đầu cuộc rượt đuổi của Sau-lơ đối cùng Đa-vít. Vị vua được Chúa
chọn bị săn đuổi bởi vị vua bị Chúa loại. Trong khi mối quan hệ bố vợ con rể
ngày càng cách biệt thì mối quan hệ giữa anh vợ (Giô-na-than) và em rể (Đa-vít)
ngày càng trở nên sâu đậm, bất chấp lòng ganh ghét điên loạn của vua cha.
Sau-lơ đúng là điên hết chỗ nói. Từ
ganh tị chuyển sang sợ hãi. Và vì đang có uy quyền trong tay nên Sau-lơ giải
quyết nỗi sợ bằng cách thủ tiêu đối tượng, bất kể đúng sai. Đây cũng chính là
phản ứng của Hê-rốt đại đế đối với hài nhi Giê-xu khoảng 2,000 năm sau đó. Bề
ngoài thì coi bộ hùng hổ thế đấy nhưng thật ra là lão ấy đang sợ, sợ đến mụ mị
cả châu thân.
Nhìn đâu lão cũng thấy Đa-vít. Lúc
nào lão cũng có cảm giác là thằng Dzít nó sắp hại mình; lúc nào cũng nghĩ là
thằng Dzít nó chuẩn bị cướp ngôi của mình. Đây là triệu chứng của bệnh tâm thần
phân lập. Nếu Sau-lơ mà sống vào thời này á, chắc chắn là bị đưa vô trại cách
ly ngay: trong Nam thì có Biên Hòa, còn ngoài Bắc thì có Trâu Quỳ (Hà nội).
Vì hoang tưởng quái ác như vậy nên
suốt những năm tháng này Sau-lơ không còn lo đánh dẹp kẻ thù truyền kiếp là
Philitin để chấn hưng bờ cõi chi cả, mà chỉ dồn toàn lực để tiêu diệt đối tượng
nguy hiểm là Đa-vít mà thôi.
Bất kỳ ai liên quan hay dính dáng đến
Đa-vít, dù vô tình hay cố ý cũng đều lọt vào danh sách cần phải thanh toán của
Sau-lơ. Thời giờ, tiền của, sức lực và sinh mạng của bao người đã tiêu tốn cho
khát vọng trả thù mù quáng của Sau-lơ. Càng nôn nóng với việc thủ ác này,
Sau-lơ càng đánh mất lòng tin của quan quân tướng lĩnh.
Than ôi, một khi đã ngồi vào chỗ tột
đỉnh vinh quang rồi mà còn để cho lòng ganh ghét, tị hiềm kiểm soát mình, điều
khiển mình thì tác hại của nó là khủng khiếp dường nào. Nếu chỗ ‘tột đỉnh vinh
quang’ kia là trong Hội Thánh Chúa, nếu Sau-lơ kia là những người lãnh đạo
trong Hội Thánh thì đúng là … ‘thôi rồi Lượm ơi’!
Anh chị em ơi, lòng căm ghét cũng có
sức mạnh không kém gì tình yêu đâu đấy nhá. Chỉ có điều đó là loại sức mạnh hủy
diệt mà thôi.
Điều tiếp theo ta có thể học được nơi
phần Kinh Thánh hôm nay là sự bảo vệ của Đức Chúa Trời. Chúa không hứa với
Đa-vít là chàng sẽ không gặp khó khăn, hoạn nạn hay bắt bớ. Được xức dầu làm
vua cũng không được miễn trừ khỏi bị rượt đuổi đâu nha.
Thế nhưng, vây thì vây, rượt thì
rượt, đuổi thì đuổi nhưng sẽ không bao giờ bắt được ‘em’ đâu, sẽ không bao giờ
hại được ‘em’ đâu. Răng hay thế nhỉ? – Vì Chúa luôn ở cùng Đa-vít. Đó là điều
chắc chắn.
Đây là lời của CHÚA: “Chúng sẽ tranh
chiến với con, nhưng không thắng được, vì Ta hằng ở với con để giải cứu con” (Giê-rê-mi 1:19)
Người có Chúa ở cùng luôn luôn thành
công, làm chuyện gì cũng thành công, kể cả … chạy trốn. He he.
Trong chuyện trốn chạy của Đa-vít có
thuật lại chuyện chàng nói dối thượng tế A-hi-mê-léc (chương 21). Kinh Thánh
không đưa ra bình luận đúng sai gì về sự kiện này cả. Rõ ràng, Chúa không ủng
hộ việc nói dối, dù với mục đích hay hoàn cảnh nào.
Việc Đa-vít dối gạt thầy tế lễ trong lúc
trốn chạy bày tỏ một góc tối, một phản ứng rất … ‘người’ của Đa-vít (khi ‘vô
thế’ thì cũng gian chẳng kém ai!). Điều đó cho thấy rằng, người được chọn của
Chúa KHÔNG PHẢI là một con người hoàn hảo. Khác với kiểu thêu dệt, thần thánh
hóa những cá nhân, những lãnh đạo theo tiêu chuẩn của đời.
Bài học cuối cùng, đó là việc kết
nghĩa huynh đệ giữa hoàng tử Giô-na-than và phò mã Đa-vít. Ngay sau khi Đa-vít
xách đầu Gô-li-áp trở về, Giô-na-than đã thấy ‘kết’ anh bạn trẻ này rồi
(18:1-4). Khác với vua cha luôn lo sợ Đa-vít cướp ngôi, Giô-na-than một lòng
tin yêu người em rể. Và khi nhận ra rằng, mình sẽ không bao giờ ngồi trên ngôi
vua Y-sơ-ra-ên, Giô-na-than sẵn lòng với vị trí phụ tá, địa vị của một phó
vương (23:17).
Giô-na-than luôn bên cạnh Đa-vít. Từ
chỗ công khai bênh vực Đa-vít trước mặt vua cha, đến chỗ mật báo cho chàng trốn
khỏi mưu ác của vua cha, rồi bất chấp nguy hiểm đến gặp Đa-vít để an ủi khích
lệ và tái kết ước cùng nhau. Một tình bạn tuyệt vời.
Kinh Thánh cho biết, Giô-na-than yêu
thương Đa-vít cách lạ lùng: “… tâm hồn của Giô-na-than kết chặt với tâm
hồn Đa-vít, đến nỗi Giô-na-than yêu mến Đa-vít như chính mạng sống mình. …
Giô-na-than kết ước với Đa-vít, vì ông yêu mến Đa-vít như chính mạng sống mình” (18:1,3).
Không biết có phải vì ‘mắc bệnh … giới tính’ không mà mấy ‘anh-chị’ pê-đê khi
đọc câu này lại reo lên như được vàng rằng, Giô-na-than và Đa-vít là … bóng!
Đúng là bệnh hoạn hết thuốc chữa.
Thật cần biết bao một Giô-na-than như
vậy cho những ai đang bị ‘rượt đuổi’. Một người chân thành, chung thủy không bỏ
rơi bạn mình trong lúc khó khăn, trong lúc bị hiếp đáp, cô thế bất chấp địa vị
có khác biệt.
Nhiều người than rằng, ngày nay sao
khó tìm một Giô-na-than như thế, kể cả trong hội thánh. Điều đó là đúng, nhưng
thử hỏi, liệu sẽ có được Giô-na-than chăng nếu chẳng tìm đâu ra một Đa-vít cho
Trời. Bạn có tìm được một Giô-na-than trong đời sống của mình không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét