Thẩm Phán 17-21
Như đã nói ở phần trước, 3 chương
cuối cùng của sách Thẩm Phán là chân dung của siêu mẫu thứ hai: “Lộn Tùng Phèo
… Tôn Ti Trật Tự”. Và nhân vật chính trong hình hài của “siêu mẫu xuống cấp”
này cũng là một anh chàng Lê-vi, một vị tư tế, tức một người hầu việc Chúa thời
bấy giờ.
Trong xã hội Y-sơ-ra-ên ngày đó,
người Lê-vi là một thành phần đặt biệt. Họ là ‘hàng tuyển’, thuộc riêng về Đức
Chúa Trời. Họ là thành phần tri thức, là tinh hoa của dân tộc. Thế cho nên có
thể nói mà không sợ sai rằng, “hễ Lê-vi còn thì Y-sơ-ra-ên còn, mà Lê-vi nát
thì Y-sơ-ra-ên sẽ nát”.
Anh Lê-vi trong chương 19 cũng bỏ
chốn thị thành, “theo ý mình cho là phải” tìm về một vùng sơn cước heo hút, để
sống cùng cô vợ bé. Rồi cô này lại đi cặp với một anh khác, chán, bỏ luôn chàng
Lê về nhà cha ruột để được tự do. Luật pháp thời bây giờ mất hiệu lực rồi phải
không ta. Mà nếu đem ra xử thì xử ai trước đây.
Không biết cô ta đẹp hay hấp dẫn cỡ
nào mà anh Lê nhà ta, người thông làu kinh luật, lại dễ dàng bỏ qua tội trạng
của ả, khi lặn lội đến tận nơi năn nỉ ỉ ôi để mong được nàng vui lòng ‘ru lại
câu hò’. Không biết, ‘thằng’ chả thương cô ả đến chừng nào, nhưng khi bị đám
đàn ông ở Ghi-bê-a đòi được ‘yêu’ tha thiết là chả đẩy ả ra thế mạng liền.
Vợ bị hiếp suốt đêm mà anh ta ngủ
ngon được tới sáng; thấy vợ chết ngất như thế mà vẫn bình thản như không, rồi
về đến nhà lấy dao cắt đứt thân thể cô ấy ra mười hai mảnh như giết thịt một
con thú thì đúng là … máu lạnh quá xá cỡ, mất hết nhân tính rồi.
Anh ta lại còn thêm mắm, giậm muối
khi làm chứng lại sự kiện ghê tởm xảy ra với mình tại Ghi-bê-a. Lời chứng dối
của ‘thầy’ đã khuấy động được cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn có một không
hai. Suy thoái đạo đức đến thế là cùng.
Khi không còn sống theo đường lối
Chúa, không còn nghiêm giữ lề luật Chúa, lại “cứ làm theo ý mình cho là phải”
thì một người hầu việc Chúa có thể phạm đủ mọi sự gian ác, thậm chí có những
việc ác mà người bình thường còn chưa dám làm. Một khi mà lòng kính sợ Chúa
không còn thì người ta không còn sợ bất cứ điều gì nữa để lặn ngụp trong tội
lỗi cả.
Là người Lê-vi không có nghĩa là được
miễn nhiễm tội lỗi, không có nghĩa là không thể phạm tội đâu nhé. Hình ảnh
người Lê-vi trong năm chương Kinh Thánh hôm nay và những lãnh đạo Cơ-đốc lớn bé
liên tiếp ngã đánh oạch trong suốt dòng lịch sử, mà đặc biệt trong những năm
gần đây, là những tiếng kèn (chớ hổng phải còi) cảnh báo cho những người còn
đang thi hành thánh vụ. Thế thì “ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã” đó
nha (1 Corinhto 10: 12)
Trong phần Siêu Mẫu Xuống Cấp thứ 2
này cũng còn có một số bài học khác nữa mà ta không thể bỏ qua.
Trước hết, đó là việc chỉ tiếp nhận
thông tin một chiều và thường là thông tin được nhào nặn có chủ ý để phát động
chiến tranh (20:1-11). Biết bao nhiêu cuộc chiến tranh – từ cổ chí kim, từ Đông
sang Tây và hiện đang băm vằm tan nát miền Đông Ukraine – đều được kích hoạt
bởi những ‘lời tố cáo tội ác’ kiểu chàng Lê. Biết bao cảnh ‘tan đàn, xẻ nghé’
trong nhiều Giáo hội, Hệ Phái, Hội thánh cũng khởi đầu bằng việc hội đồng
trưởng lão hay Ban Lãnh Đạo nghe theo lời tố cáo của chỉ một thầy Lê nào đấy,
mà không chịu bình tỉnh làm theo nguyên tắc của Thánh Kinh (Mathiơ 18:15-20).
Bài học tiếp theo là việc bao che tội
lỗi trong cộng đồng dân Chúa. Tức là, không dám thi hành kỷ luật đối với những
kẻ thật sự phạm tội. Dân Ghi-bê-a đã không vâng theo mạng lịnh Chúa loại bỏ kẻ
phạm tội dâm loạn, khởi đầu là đồng tính dâm tập thể, mà còn đứng ra bao che,
chống lại những người anh em cốt nhục Y-sơ-ra-ên của mình.
Núp dưới chiêu bài yêu thương, không
để kẻ xấu lợi dụng, ngày nay tội lỗi hay sai phạm của con dân Chúa và đặt biệt
là của người hầu việc Chúa và người thân của họ thường được ‘xử lý nội bộ’, mà
thật ra là không xử lý gì cả. Kết quả là gì? – Kẻ bao che cũng sẽ chết chung
với kẻ phạm tội. Luật Trời là vậy đó. Sớm hay muộn thì chỉ là vấn đề thời gian
mà thôi.
Cuối cùng, nhìn cái cảnh đại hội
đồng, đại hội đại biểu toàn quốc của dân Y-sơ-ra-ên sau trận huyết chiến huynh
đệ tương tàn với những nghị quyết, biên bản nhằm khắc phục hậu quả (nhưng không
chịu nhìn nhận sai lầm) mới thấy được lòng người hư hoại là dường nào. Thôi thì
đủ loại ngôn từ, thuật ngữ được ‘vận dụng một cách sáng tạo’ nhằm ‘lách luật’,
và … lánh luật (Chương 21).
Nhưng than ôi, xác thịt thì dù có cố
gắng cỡ nào, khôn ngoan hay tinh ranh cỡ nào thì cũng chỉ có thể đem lại sự hủy
hoại mà thôi (Galati 6:8). Giá như, đại hội đại biểu toàn quốc hôm đó mà toàn
quan, toàn quân, toàn dân Y-sơ-ra-ên chỉ làm một việc là hạ lòng ăn năn tội lỗi
của mình trước mặt Chúa thì sự phục hưng thật sự sẽ đến trên toàn xứ sở, chớ
không phải giải quyết trí trá hậu quả bằng trò ‘hiếp đáp’ và ‘cướp giựt … có
văn hóa’ trơ trẽn, sống sượng như thế.
Tại sao một dân tộc được Chúa chọn mà
lại trở nên đổ đốn, hư hoại đến như vậy, hư hoại từ những người hầu việc Chúa
hư đi? – Ấy là vì “trong thời đó, Y-sơ-ra-ên không có vua, ai nấy cứ làm theo ý
mình cho là phải” (17: 6).
Điều này không có nghĩa là vì dân
Y-sơ-ra-ên không có vua như các dân tộc khác nên mới ra nông nỗi như thế. Họ
vốn là dân tộc “không có vua” cơ mà. Câu Kinh Thánh này phải hiểu sâu hơn ri
nè: “một khi mà dân Chúa không còn tôn Chúa là vua trong đời sống của họ, và họ
tự xưng mình là vua” thì kết cuộc thảm hại là điều chăc chắn sẽ xảy ra.
Nguyên tắc này luôn có hiệu lực, cho
người xưa và cho cả người nay, tức cho bạn và cho tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét