Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

CON ĐƯỜNG TÌNH TA ĐI

Dừng Chân Lần Thứ 8 
Chúng ta đã kết thúc bộ Ngũ Kinh Môi-se và sách Giô-suê với biết bao bài học bổ ích. Trong sáu sách này, tuy không đề cập cách chi tiết nhưng cũng đã vẽ nên chân dung hai người lãnh đạo nổi tiếng của dân sự Đức Chúa Trời: Môi-se và Giô-suê.
Hai cá nhân thuộc hai thế hệ, với hai sứ vụ trong hai môi trường sống và phục vụ khác nhau nhưng gắn bó mật thiết với nhau bởi CHÚA, Đấng trực tiếp chọn lựa và dẫn dắt họ. Kẻ trước người sau, tiếp bước nhau trên con đường phục vụ Thiên Chúa. Và hôm nay, tại trạm dừng chân này, đang khi không đọc phần Kinh Thánh như thường lệ, chúng ta sẽ cùng nhau chiêm ngưỡng “Con Đường Tình” mà họ đã đi qua.
NHÌN LẠI
Tháng trước chúng ta đã đọc về công tác lãnh đạo của Môi-se khi dẫn dắt dân sự của Đức Chúa Trời, và rồi nay chúng ta vừa kết thúc sách Giô-suê, cuốn sách mang tên vị tướng kế nhiệm của Môi-se. Quyền lãnh đạo được chuyển giao nhưng đúng là không bao giờ dễ dàng. Vì bất cứ lúc nào thì tầm vóc lãnh đạo cùng ‘chiều dài’ tuổi tác của Môi-se cũng phủ bóng trên khán đài, nên quần chúng nhân dân luôn có những lý do chính đáng để lo lắng.
Chẳng hạn: người lãnh đạo mới này thì sánh làm sao được với người tiền nhiệm? Không biết ‘ổng’ hiền hay dữ? Ông ấy có chịu tiếp bước vị tiền nhiệm của mình không? Ông ấy sẽ có chương trình hành động riêng hay trung tín bước đi theo Chúa?
Để giúp cho việc chuyển giao cách nhẹ nhàng quyền lãnh đạo từ Môi-se đến Giô-suê thì toàn quan, toàn quân và toàn dân Y-sơ-ra-ên phải nhận thức được rằng, người lãnh đạo dân tộc của họ cũng thực sự chỉ là một công cụ hay chính xác hơn là một … ‘nhân cụ’ mà qua đó ý muốn của Đức Chúa Trời được thực hiện mà thôi.
Lãnh đạo trong Chúa là kiểu lãnh đạo tôi tớ (hoàn toàn không phải là kiểu danh hiệu ‘đầy tớ nhân dân’ đâu nha). Mà phận tôi tớ, nghĩa đen là nô lệ, thì trọn đời mãn kiếp vẫn là … tôi tớ. Giô-suê, từ chỗ làm tôi tớ của Môi-se, rồi trở thành tôi tớ của Chúa và rồi tiếp tục là kiểu mẫu lãnh đạo - tôi tớ của cả dân tộc như từng được biết suốt 40 năm!
Sau khi giã biệt Môi-se, Giô-suê lãnh đạo toàn quân, toàn dân tiến hành cuộc vượt sông không thể nào quên, khi Giô-đanh đang mùa nước lũ. Rồi bắt đầu bảy năm chinh chiến để thu gọn và dọn sạch đất Canaan. Giô-suê chỉ duy nhất thua một trận trong tổng số 31 cuộc xuất binh. Bạn còn nhớ trận nào không dzậy?
Cũng như Môi-se, thầy của mình, Giô-suê trung tín với Chúa cho đến phút cuối đời. Câu nói nổi tiếng của ông thường được nhiều người trích dẫn là “hãy chọn ai mà quý vị muốn phụng sự, … nhưng tôi và gia đình tôi sẽ phụng sự Đức Giê-hô-va.” (24:15).
Vâng, Giô-suê, vị lãnh đạo tin kính, đã đi trọn con đường tình với Đức Giê-hô-va. Thế nhưng, đến phiên mình thì ông không có ai để trao lại quyền lãnh đạo dân sự của Đức Chúa Trời.
NHÌN LÊN
Nếu với trẻ em thì công tác lãnh đạo ít gặp phải nan đề. Khi chơi trò “Theo Chân Người Lãnh Đạo” thì các em ai nấy sẽ dễ dàng theo ‘hướng đã định’ ngay.
Thế nhưng liên quan đến vai trò lãnh đạo trong một gia đình đức tin thì thế nào? Người lãnh đạo được đào tạo mà thành hay bẩm sinh mà có? Và làm thế nào để biết được ta có hay không có những phẩm chất của một người lãnh đạo?
Bất kể vai trò hiện tại của bạn trong gia đình của Đức Chúa Trời là lãnh đạo hay chỉ là tín đồ … trơn, thì việc khao khát trở nên người lãnh đạo là một ao ước tốt lành, đáng được trân trọng (1 Timothe 3:1). Tuy nhiên, công tác hay quyền lãnh đạo không dành cho mọi người. Hay nói cách khác, không phải ai cũng có thể trở thành lãnh đạo.
Thực tế thì những phẩm chất đòi hỏi đối với một người lãnh đạo thuộc linh được liệt kê trong thư thứ nhất Timothe chương 3 và Tít chương 1 có thể làm … ‘ngạc nhiên chưa’ đối với khối người đấy. (Trong số đó cũng có thể có bạn. Biết đâu đấy, nhỉ?). Bởi vì danh sách những phẩm chất này chẳng dính dáng gì đến giá trị thực của bạn, chẳng liên quan gì đến bằng cấp hay tư cách thành viên các hội đoàn hay tổ chức xã hội mà bạn tham gia cả. Con người và tổ chức có thể cấp cho bạn một chức danh, nhưng không thể cấp cho bạn một tính cách hay những phẩm chất của một người lãnh đạo.
Vì đơn giản ri nè: quyền lãnh đạo không phải là một điều gì đấy ta có thể mua, có thể sắm, có thể tậu hay kiếm được. Đó là một sự công nhận độ trưởng thành thuộc linh, một tính cách được thẩm định và một danh tiếng tốt mà bạn đã phát triển được cả bên trong lẫn bên ngoài hội thánh. Tuy nhiên, không hề có chuyện ‘sống lâu lên lão làng’ đâu nha. Lãnh đạo thuộc linh là sự kêu gọi thiêng liêng từ Chúa, chớ không phải sự bầu chọn từ con người. Chính vì vậy mà Giô-suê, chớ không phải Calep được chọn làm lãnh đạo quốc gia.
Một cái kẹo hay chiếc bánh thực sự không nằm ở cái tên là Hải Hà hay Cu-đơ (kẹo đậu phụng), mà là nó có ăn được hay không. Cũng một thể ấy, vấn đề quan trọng không nằm ở chỗ người ta gọi bạn là cụ giáo sĩ, là ông (bà) mục sư, là thầy (cô) truyền đạo, là chú (cô) chấp sự hay là … thằng (con) tín đồ; Vấn đề quan trọng không nằm ở chỗ người ta gọi bạn là tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân, hay … công nhân mà là bạn có thật sự “đúng chất lượng như tên gọi” hay không. Mà chất lượng bao giờ cũng đòi hỏi thời gian; chất lượng luôn đòi hỏi một quá trình chuẩn bị và ‘sản xuất’.
Có thể bạn đang làm công tác lãnh đạo, có thể bạn đang là lãnh đạo hoặc đã được đặt vào vị trí lãnh đạo nhưng bạn có chắc là mình thật có ơn (hay nôm na là có khả năng) lãnh đạo hay không? Nếu thật sự có ơn lãnh đạo thì bạn có khả năng dẫn dắt người khác đi từ nơi này đến nơi khác. Hay huỵch toẹt là ri: nếu bạn thật sự có ơn lãnh đạo thì luôn có người đi theo; bạn có khả năng ‘xúi giục’ người khác làm một điều gì đó.
Nếu bạn là mục sư thì phải có chiên, nếu bạn là giáo sư thì phải có học trò tìm đến thỉnh giáo, nếu bạn là sứ đồ thì ít ra cũng phải thành lập được một lô, một lốc hội thánh, rồi thì dấu kỳ phép lạ, rồi thì học trò thành danh khắp nơi. Có những người không được thụ phong, tấn phong và họ cũng chẳng cần … tự phong gì ráo trọi, nhưng ai cũng phải công nhận họ đang thực thi chức phận của một mục sư, hay một giáo sư và thậm chí của một sứ đồ. Rứa đấy.
Nếu có ai đó ‘tiên tri’ cho bạn rằng thì là bạn sẽ trở thành ông nọ bà kia, rằng thì là bạn sẽ trở thành Môi-se, thành Phao-lô hay trở thành một người lãnh đạo vĩ đại tại Việt Nam hay tại một xứ thuộc trời Âu, đất Mỹ nào đấy, thì không có nghĩa là trong chớp mắt bạn sẽ biến thành người đó ngay đâu, dù lời phán hay lời tiên tri đó có thật sự đến từ Đức Chúa Trời đi nữa. Nhớ nhé.
Nếu bạn được ‘lời tiên tri’ hay có ước ao bỏng cháy trở nên người dự phần trong việc quản trị, điều hành hội thánh Chúa, thì hãy tự hỏi chính mình: Tôi có quản lý tốt những trọng trách được giao phó không? Tôi có quản lý tốt thân thể, tâm trí, tiền bạc, gia đình, môi miệng và danh tiếng của cá nhân mình không? Tôi có xứng đáng được tôn trọng không? Tôi có phải là người biết kiềm chế, có lòng hiếu khách, có khả năng dạy dỗ không? Tôi có phải là một người trưởng thành, không có gì đáng chê trách, trung thực trong mọi công việc không? Nếu câu trả lời cho những câu hỏi trên là CÓ thì công tác hay chức vụ lãnh đạo có thể là thích hợp cho bạn rồi đấy.
NHÌN TỚI
Bất kể là chức vụ lãnh đạo của bạn trong tương lai có cao, có rộng cỡ nào đi nữa thì tâm tình lãnh đạo – tôi tớ vẫn phải là ao ước của bạn.
Hãy lắng nghe lời khuyên giục của sứ đồ Phê-rơ: “Hãy chăn dắt bầy chiên của Đức Chúa Trời giao cho anh em, hãy phục vụ như một người quản lý – không phải vì bị ép buộc mà là với tinh thần tự nguyện như Đức Chúa Trời muốn nhìn thấy nơi anh em; không vì tham tiền mà là phục vụ vì lòng nhiệt thành; không lên mặt hống hách đối với những người mà Chúa giao cho mình trông coi, nhưng làm gương sáng cho bầy chiên … Cũng vậy, các thanh niên hãy thuận phục các trưởng lão. Mọi người hãy mặc lấy sự khiêm nhường mà đối đãi với nhau” (1 Phê-rơ 5:2-5)
Những người lãnh đạo như thế luôn là ‘hàng’ hiếm. Khắp mọi nơi đang có nhu cầu về người lãnh đạo thật. Và bao nhiêu người trong chúng ta sẽ là những người lãnh đạo thật, theo lòng và theo ý muốn của Đức Chúa Trời trong tương lai?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét