2 Samuen 8-10
Ba chương Kinh Thánh
hôm nay thuộc dạng dễ đọc, dễ hiểu. Từng kẻ thù một của Y-sơ-ra-ên lần lượt bị
đánh bại. Biên cương lãnh thổ được mở rộng. Uy tín vua Đa-vit tăng cao chót
vót. Từ chỗ bị xâm lược, bị ức hiếp, nay Y-sơ-ra-ên đã thành một cường quốc tại
khu vực Trung Đông thời bấy giờ với vô số chư hầu lân bang thần phục. Từ chỗ
lên … meo, nay Y-sơ-ra-ên đã lên hương.
Điều gì làm nên sự
khác biệt? – Có một người lãnh đạo tin kính Chúa.
“Hễ nơi nào Đa-vít đi
đến, thì Đức Giê-hô-va cho người được thắng” (8: 6, 14). Bí quyết ‘đánh đâu thắng đấy’ hay ‘kẻ thù nào
cũng đánh thắng’ của Đa-vít thế là rõ như ban ngày rồi nhé: Chúa cho đấy. Nhớ
nha.
Thì cũng mấy quốc gia
lân bang thù địch: Philitin, Mô-áp, A-môn đấy thôi. Toàn ‘cố nhân’ cả nhưng
trước đây chúng ‘uýnh’ cho Y-sơ-ra-ên ‘lên bờ, xuống ruộng’ thì giờ đây lại bị
Y-sơ-ra-ên dập cho tơi bời. Có Chúa phù trợ thì chỉ có từ … cỡ đó trở lên thôi.
“Vậy, chúng ta sẽ nói
gì về những việc nầy? Nếu Đức Chúa Trời đứng về phía chúng ta thì còn ai nghịch
với chúng ta?” (Roma 8: 31)
Thế nhưng, điểm nhấn
chính trong ba chương Kinh Thánh hôm nay không phải là những chiến công lẫy
lừng của Đa-vít sau khi thống nhất giang sơn. Phần Kinh Thánh hôm nay không
nhấn mạnh đến tài, mà là nhấn mạnh đến đức của vị vua trẻ Đa-vít. Chính xác hơn
là lòng nhân đức của người được Chúa chọn.
Cách giết thù của
Đa-vít cũng rất … nghệ sĩ. “Nào, nằm sấp mặt xuống đất. Thẳng người ra, xem
nào. Hai, một. Hai, một”. Rồi. Một phần ba được tha mạng!
Nên nhớ là thời xưa
không có luật tù binh chiến tranh gì đâu nha. Hai bênh uýnh nhau, bên nào thua
là chết chắc. Trừ hậu họa mà lị. Thế cho nên, một phần ba tù binh được tha là …
nhân đức lắm rồi. Thế nhưng, dù có dùng ‘lăng kính thời í’ mà xét đi nữa thì
chuyện Đa-vít ‘phế bỏ võ công’ của đám ‘tù binh’ … ngựa thì đúng là khó hiểu
nhỉ.
Lòng nhân đức của
Đa-vít được thể hiện rõ khi rước Mê-phi-bô-sết, một người què cả hai chân, về
cung để chăm sóc. Điều này ngược lại hoàn toàn với cách xử sự của các vua thời
đó. Thường thì con cháu các đời vua trước luôn bị tận diệt để trừ hậu họa. Thế
nhưng, Đa-vít không hành xử như thế. Đa-vít giữ lời cam kết với Giô-na-than,
làm ơn cho con cháu của người. Đây đúng là chiêu “lấy đại nghĩa thắng hung tàn,
đem chí nhân thay cường bạo” nè. Người ta ‘theo’ Đa-vít vì PHỤC chớ không phải
vì SỢ. Đó phải là bí kiếp của kẻ làm ‘quan’.
Mê-phi-bô-sết có thể
là một người tàn tật, một người già không nơi nương tựa, một đứa trẻ mồ côi, cơ
nhỡ, một bệnh nhân nghèo hay một người bị xã hội ghét bỏ, xa lánh, … Thế thì,
có Mê-phi-bô-sết nào hiện đang chờ anh chị em bày tỏ lòng nhân đức không?
Trong câu chuyện này,
theo ý nghĩa thuộc linh thì Đa-vít còn là hình bóng của Chúa Giê-xu, và
Mê-phi-bô-sết là mỗi một chúng ta nữa đấy. Một ngày bình thường như bao ngày
bình thường khác, ta được lịnh vua đòi vào cung để làm … quý-xờ-tộc. Không. Còn
hơn là quý-xờ-tộc nữa. Làm thành viên hoàng gia, được ngồi đồng bàn, được thỏa
thích gặp vua mỗi ngày. Đúng là số sướng phải chịu!
Thế nhưng, không phải
ai cũng khiêm nhường như Mê-phi-bô-sết để đón nhận lòng nhân đức của tân vương.
Không hiểu vì cớ gì mà vua Ha-nun của Am-môn lại đi nghe lời xúi dại của đám
quân sư quạt mo để rồi gây thù chuốc họa với Đa-vít. Dù có thù địch cỡ nào đi
nữa thì không ai được đụng đến đại sứ của nước khác. Huống chi đây là phái đoàn
ngoại giao đến dự lễ tang.
Đối với văn hóa Trung
Cận Đông, người đàn ông thà chết còn hơn để cho người khác cạo râu của mình.
Chẳng những thế, Ha-nun còn tăng cấp độ … nhục cho đoàn sứ thần của Đa-vít khi
cạo có nữa hàm râu và xẻo mất vạt sau áo dài của họ. Đúng là không có cái dại
nào giống cái dại nào.
Ha-nun từ chối lòng
nhân của Đa-vít và sỉ nhục sứ giả mà còn bị đại họa như thế, thì những kẻ từ
chối lòng nhân từ của vua Giê-xu và sỉ nhục những đại sứ của Ngài thì kết cuộc
sẽ ra sao ta?
Một điểm son nữa nơi
lòng nhân đức của vua Đa-vít là cách ông quan tâm đến các vị sứ giả bị làm nhục
của mình. Việc ra lịnh cho họ lưu lại thành phố biên ải Giê-ri-cô cho đến chừng
… râu mọc lại mới hồi cung là nhằm bảo vệ danh dự của họ trước bá quan văn võ
và thần dân trăm họ. Việc này tưởng là rất nhỏ nhưng có sức lay động lòng người
lớn lao lắm đấy, hỡi các vị đang làm quan. Bảo vệ uy tín cho những người dưới
quyền, bảo vệ danh tiếng cho những người phụ tá là một việc làm đáng được noi
theo đối với những người đang là lãnh đạo.
“Hãy sống với nhau
cách nhân đức” là một câu dễ nói nhưng không dễ … sống, tức làm theo. Đúng là
khó thật. Nhưng khó Chúa mới chọn chúng ta, chớ dễ thì Chúa đã chọn ‘đứa’ khác
rồi!
Vấn đề còn lại: bạn có
muốn sống theo kiểu ‘khó’ này không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét