1
Samuen 13-15
Sau vài màn dạo đầu
đầy ấn tượng, vua Sau-lơ bắt đầu bộc lộ chân tướng khi đối diện với những bài
thi. Cái chất ‘lùn’ thuộc linh của chàng bắt đầu lồ lộ ra qua từng hành động.
Đầu tiên là chuyện “cầm đèn chạy trước ô-tô”, tiếp theo là sợ người hơn sợ Chúa
và cuối cùng là “vâng lời … một nữa”. Ta có thể rút ra được từ ba chương Kinh
Thánh hôm nay một bài học lớn nhất: bài học về sự vâng lời.
Bài thi đầu tiên mà
vua Sau-lơ phải trả có tựa đề: CHỜ GIỜ G. Giờ G là một thời điểm nào đó trong
ngày thứ 7 đợi chờ mà cụ Sa đã báo cho Sau.
Sau đã chờ, một
ngày, hai ngày, … và cố chờ, nín chịu chờ, thậm chí gần hết ngày thứ bảy, mà cụ
Sa vẫn mịt mờ bóng chim tăm cá. Trong khi đó, quân dân Y-sơ-ra-ên, từng em từng
em một, từng bước từng bước ‘lặn’ dần. Lạnh lẽo quá, ảm đạm quá; và ngoài kia
vòng vây của quân thù đang từng bước, từng bước xiết lại dần.
Sau-lơ sợ. Cái kiểu
chờ đợi trong hãi hùng này dễ khiến cho người ta quẩn trí lắm đây. (Vì quẩn trí
nên Phê-rơ đã quyết định dẫn theo 6 môn đồ đi đánh cá, sau mấy ngày vô cùng
ngột ngạt trong một phòng kín tại Giê-ru-sa-lem sau khi Chúa Giê-xu đã sống
lại). Vì chịu hết nỗi nên Sau-lơ đã quyết định phải làm một việc gì đấy. Việc
gì cũng được chớ thụ động ngồi chờ thế này chắc ‘lên máu’ mà chết chớ chẳng
chơi. Mà có việc gì đâu để làm cơ chứ.
“Ok, rồi có rồi. Bây
đâu, chuẩn bị tế lễ cho ta. Mọi sự sẵn sàng cả rồi chứ? Nào nổi lửa lên. Ura …
ura …” Lửa bùng lên, mùi thịt cháy, khói mịt mù. Sau-lơ dụi mắt, cái gì vậy? –
Bên kia làn khói tỏa lan, cụ Samuen đã đứng đó như tự hồi nào. Xong phim.
Sau-lơ bị đánh rớt
trong lần thi thứ nhất. Sau-lơ đã làm cái việc mà chỉ có thầy tế lễ mới được
làm. Ông đã coi thường lề luật Chúa. May cho ông là chưa bị chết ngay tại chỗ
như 2 ông con của A-rôn năm xưa hay bị phong nổi đầy người như vua Ô-xia về sau
này.
Ông đã không chờ đợi
được thời điểm của Chúa, tức là thời điểm mà người của Đức Chúa Trời sẽ đến. Vì
nôn nóng, dẫn đến quyết định sai lầm, nên ngay ‘phát’ đầu tiên Sau-lơ đã đánh
mất luôn ngôi báu (13:14) Quá nghiêm, đúng không. Vua mà, lãnh đạo mà, … “số sướng”
thì phải chịu thôi.
Rõ ràng, thời điểm
của Chúa khác với thời điểm của chúng ta. Điều duy nhất mà chúng ta cần học:
CHỜ. Chúng ta thật sự rất cần ân điển của Chúa để học được, học thuộc và thi
đậu bài kiểm tra này.
Hãy thành thật với
chính mình thì ta cũng sẽ nhận ra được rằng, đã không ít lần ta ‘làm tài khôn’
trước Chúa, đã không ít lần ta đã coi thường thời điểm của Chúa để vội vàng
“cầm đèn chạy trước ô-tô”. Có khác chăng chỉ là ‘ngôi báu’ của mình, dường như,
chưa bị Chúa tước mất mà thôi. Hãy ăn năn, hỡi anh chị em, nếu còn cơ hội.
Lần thứ hai, Sau-lơ
thi trượt khi không giữ lời hứa nguyện trong một phút ngẫu hứng ‘lý qua cầu’
của chính mình: xử tử kẻ nào dám ‘xực phàn’ hay ‘ma-kan’ hôm đấy.
Chẳng phải vì Sau-lơ
quá yêu thương con trai mình là Giô-na-than, người phạm lỗi; Cũng chẳng phải vì
Sau-lơ quá nhu nhược hay mềm yếu không dám ra tay. Nếu có yêu thì Sau-lơ chỉ
yêu chính mình; nếu có yếu thì Sau-lơ cũng chỉ yếu vì cớ bản thân mình. Chàng
không dám giữ lời hứa nguyện vì sợ quần chúng nhân dân lật đổ hay loại bỏ. Nói
cách khác, Sau-lơ sợ người hơn sợ Chúa.
Hứa ‘sảng’ thì trước
vua đã từng có một người. Nhưng Giép-thê thì đã làm tròn hứa nguyện, còn Sau-lơ
thì … xin hẹn Chúa lần sau.
Vì sợ con người từ
bỏ, vì sợ con người không chấp nhận nên có biết bao người đã bội ước với Chúa,
kể cả những lời ước nguyện chân thành, những lời ước nguyện hết sức nghiêm túc.
Đã có lần nào bạn không giữ lời thề nguyện trước Chúa chăng?
Lần thứ ba, quá tam
ba bận, Sau-lơ lại trượt. Game over.
Thật ra thì trong
lần thứ 3 này Sau-lơ có vâng lời nhưng vâng lời … một nữa mà thôi. Sau-lơ chỉ
làm theo mạng lịnh của Chúa chừng nào những mạng lịnh đó còn có lợi hoặc không
xâm phạm đến quyền lợi hay sở thích của anh í. Một khi ý Chúa không trùng với ý
mình thì anh í không amen.
Đối với Sau-lơ thì ý
Chúa chẳng qua cũng như ý kiến hay lời khuyên của một ông thầy vậy thôi, chớ
không phải của một ông chủ. Do đó, thích thì theo, không thì thôi. Sau-lơ được
Chúa tôn làm vua trên toàn dân Y-sơ-ra-ên nhưng ông chưa hề tôn Chúa làm Vua
trong đời sống của mình.
Bạn thân mến, chỉ
khi nào bạn thật sự tôn Giê-xu làm Chúa, tức là Chủ của chính mình, thì khi đó
bạn mới có thể vâng lời Chúa cách hoàn toàn, vâng lời Chúa 100%. Còn một khi
‘thích thì vâng, không thì thôi’ là bạn chưa thật sự tôn Giê-xu làm Chúa đâu.
Bạn chỉ gọi ‘chúa, chúa’ bằng mồm thế thôi, chớ ngai lòng thì chưa thật sự trao
lại cho Ngài.
Vâng, bạn đã mời
Chúa vào nhà nhưng Ngài chỉ là một vị khách, có thể là khách quý mà thôi. Mà
nếu Chúa chỉ là khách của bạn thôi thì mọi chuyện trong nhà bạn, bạn tự lo đi
nhé.
Phải chăng, anh chị
em luôn gặp khó khăn trong việc đầu phục Chúa hoàn toàn? Phải chăng anh chị em
thật sự khó khăn khi phải vâng lời Chúa … ‘cái rụp’? Hãy xem lại vị trí của
Chúa trong đời sống của mình đi nhé và hãy mạnh dạn mà giao lại cho Chúa quyền
làm chủ của Ngài như Ngài đáng phải có trong đời sống của mỗi chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét