Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

HOÀNG VƯƠNG KÍN GIẤU

1 Samuen 16-19
Trong khi Sau-lơ đánh mất lòng thương xót của Đức Chúa Trời, thì chàng thiếu niên chăn cừu Đa-vit được Samuen, theo lịnh Chúa, bí mật xức dầu để làm người thay thế Sau-lơ. Kể từ thời điểm đó, cuộc đời của hai vị vua này ‘xoắn tít’ lấy nhau như một cặp đôi đang say sưa điệu tango trên sàn diễn vậy.
Vì có tài chơi đàn nên Đa-vít được gọi vào cung phục vụ Sau-lơ mỗi khi vua nỗi cơn điên loạn. Tiếp sau đó, chàng trở thành anh hùng dân tộc khi dám thách đấu và hạ gục tên khổng lồ Gô-li-át, người mà lẽ ra chính Sau-lơ phải tiêu diệt. Rõ ràng, Chúa ở cùng Đa-vit. Chính điều đó đã khiến cho Sau-lơ ganh ghét Đa-vít cách điên dại và làm cho đời chàng thêm bao nỗi gian truân.
Có rất nhiều bài học chứa đựng trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay. Có những điều chúng ta đã từng được biết và chắc cũng có những điều mà đến hôm nay ta mới biết.
Trước hết là về sự chọn lựa của Đức Chúa Trời. Chúa luôn có đủ nhân sự trong mọi hoàn cảnh, mọi thời điểm. Chúa không bao giờ thiếu người. Chúa không bao giờ bị động về ‘công tác nhân sự’ đâu nha. Song có một điều mà chúng ta cần lưu ý là thời điểm và bối cảnh mà vị vua tương lai này được hé lộ: khi Samuen, người lãnh đạo thuộc linh lúc bấy giờ, đang kêu khóc với Chúa.
“Đức Giê-hô-va phán cùng Sa-mu-ên rằng: Ngươi buồn rầu về việc Sau-lơ cho đến chừng nào? Ta đã từ bỏ nó, hầu cho nó không còn làm vua trên Y-sơ-ra-ên nữa. Hãy đổ dầu đầy sừng của ngươi và đi. Ta sẽ sai ngươi đến Y-sai, người Bết-lê-hem; vì trong vòng các con trai người, ta đã chọn một người làm vua” (16 :1)
Nói cách khác, Đa-vit thì đã có sẵn đó rồi nhưng chỉ khi người của Chúa, Samuen, dốc đổ lòng cưu mang của mình về cơ nghiệp nhà Chúa ra trước mặt Chúa thì vị vua tương lai, người lãnh đạo được chọn của Chúa mới được chỉ ra.
Ngoài ra, trong sự chọn lựa của Chúa có một nguyên tắc rất khác biệt với cách của con người.“Ta không xét đoán như loài người xét đoán, vì loài người chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng CHÚA nhìn thấy tấm lòng bên trong” (16:7).
Phần lớn chúng ta đều biết nguyên tắc này, nhưng cũng giống như Samuen khi ấy, mỗi khi chọn lựa ta lại chú ý cái vẻ bề ngoài, cái tài của một người chớ không mấy để ý đến cái tâm. Nhưng Samuen thì ngay lúc ấy đã nghe được tiếng Chúa, còn chúng ta thì … lúc có sóng lúc lại ‘ngoài vùng phủ sóng’. Chúng ta chọn lãnh đạo để “làm việc” cho mình, còn Chúa chọn đầy tớ là để “đi theo” Ngài.
Được Chúa chọn không có nghĩa là một bước lên … vua ngay đâu nhé, mà cần phải có thì giờ để học … làm vua. Học làm vua không phải là học về bước đi, dáng đứng, cũng không phải là học về “nghệ thuật nói trước công chúng” hay kỹ năng làm việc mà là học cách … ứng xử cho đáng mặt làm vua!
Học làm vua không nhằm mục đích làm cho cái đầu to ra mà làm cho tấm lòng rộng ra. Chính vì lý do đó, mà Chúa đã chọn cho trò Đa-vít một ngôi trường đảm bảo đúng chuẩn, đảm bảo chất lượng cao chót vót: Trường Đời (Khổ Nạn)!
Được Chúa chọn là thế, còn bị Chúa loại thì răng? – Bị Chúa loại cũng không có nghĩa là một bước … văng ngay, mà vẫn còn được ‘hành hô, hành sát’ đến chán chê mê cuồng nữa kia đấy. Nhân từ là ở chỗ đó, nhưng chết cũng là ở chỗ đó.
Nếu người bị loại chợt tỉnh cơn mê, kịp dập đầu ăn năn thống hối thì kết cuộc chắc chắn là sẽ vô cùng có hậu, vì Chúa vốn nhân từ. Vì nhân từ nên Chúa mới cho thêm thời giờ để phạm nhân có cơ hội ‘làm lại cuộc đời’. Thế nhưng, nếu phạm nhân không tin rằng mình đã bị ‘cắt hộ khẩu’ rồi (vì địa vị, bổng lộc, quyền lực, … và mọi thứ vẫn còn nguyên mờ), cứ tiếp tục vẫy vùng, cứ chém, cứ giết thì kết cuộc cuối cùng chắc chắn sẽ là “chuông gọi hồn ngươi”. Rứa thôi.
Bài học thứ hai rất gần gũi với chúng ta mỗi ngày đó là lòng ganh tỵ hay đố kỵ.
Vì được CHÚA ở cùng nên Đa-vít đánh đâu thắng đấy. Mà Đa-vít càng thành công chừng nào thì Sau-lơ càng cay cú chừng nấy, dù Sau-lơ yêu chàng hết cỡ và chàng đã là người nhà của vua khi cưới công chúa Mi-canh. Đa-vít càng thành công thì mạng sống của chàng càng thành … bia cho Sau-lơ ‘tập’ phóng lao.
Được Chúa chọn, được Chúa ở cùng mà sao tánh mạng luôn như ‘ngàn cân treo sợi tóc’ thế này? Đó là những bài thi mà trò Đa-vít phải vượt qua. Thay vì ‘ăn miếng trả miếng’ và gia tăng lòng cay đắng với kẻ đã ganh ghét và tìm cách hại mình vô cớ, Đa-vít đã hành xử đúng. Trò Đa-vít đã xuất sắc đạt điểm ưu trong mỗi bài thi.
Anh chị em có quen với cảnh bị ganh, bị ghét kiểu ni trong công ty, trong gia đình, trong trường học và thậm chí trong hội thánh của anh chị em không? Vì cớ phước hạnh của Chúa phủ vây trên đời sống hay trên chức vụ của mình mà anh chị em phải đối diện với những tị hiềm, quấy phá và những khổ nhọc không đáng có không?
Chúa muốn anh chị em, giống như Đa-vít, luôn giữ được thái độ đáng trọng và cách hành xử đúng đắn khi đối diện với những sự truy bức hay ngăn trở như thế. Điều tối quan trọng trong những lúc như vậy là canh giữ tấm lòng của mình. Hãy giữ lòng mình cách ngay thẳng trước Chúa, đừng cho phép sự cay đắng, thù hận đâm rễ trong lòng.
Nếu cho rằng, việc đang xảy ra cho mình là do con người mà đến thì ta sẽ căm giận ‘kẻ thủ ác’ muôn đời muôn kiếp. Song nếu ta tin rằng, điều đó đến từ Chúa – mà từ nơi Chúa thì chỉ có tốt, tốt nhất đến … trên cả tuyệt vời mà thôi – thì dù có hiểu hay không, ta cũng dễ dàng ‘cao cung lên’ rối rít tạ ơn Chúa vì đã hào phóng tặng cho mình một ‘kẻ thủ ác’ … hơi bị ác, có tên gọi Sau-lơ!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét