2 Samuen 11-14
Thế
là Đa-vít ngã vì … gái.
Hổng
biết Bát-sê-ba đẹp và hấp dẫn cỡ nào nhưng cũng đủ để khiến cho người hùng bổng
dưng thành bại tướng.
Câu
chuyện tình tội lỗi của Đa-vít đã được ‘soi chiếu’ đủ mọi góc độ, từ xưa đến
nay bởi bao học giả, diễn giả và … khán giả rồi. Nay không cần phải ‘bới móc’,
hay ‘xỉa xói’ thêm cho đau lòng Dzít nữa. Ta chỉ ngẫm suy xem điều gì có thể
‘lận lưng làm vốn’ trên bước bộ hành giữa trần thế hôm nay nhưng chẳng mấy khác
xưa thôi. Đồng ý thế nhé.
Anh
Dzít có tài. Khỏi bàn. Anh Dzít có đức. Đúng luôn. Nhưng … ảnh cũng có tật nữa
đó. Phải hôn? Chắc cú luôn. Mà tật chi, tật chi? – Máu gái!
A du
sua (Are you sure)? – Thì nhìn vào tiểu đội vợ của ổng là biết ngay à.
‘Tật’
này đã tìm được một chỗ đứng khá vững vàng trong lòng Dzít, và ăn mòn dần khả
năng chống lại cám dỗ tình dục. Nên khi cám dỗ đến, thì Dzít đâu còn năng lực
chi mô để mà chối với từ. Biết bao người trong chúng ta, có thể, cũng đang
‘nuôi’ một … con ‘tật’ dạng ni, đúng không?
Nghe
nầy, “dục vọng thai nghén
sinh ra tội lỗi; tội lỗi trưởng thành sinh ra sự chết” (Gia-cơ 1: 15). Đó là luật rồi.
Có
phải Đa-vít rơi vào cám dỗ rồi phạm tội là vì có nhu cầu tình dục quá lớn
không? – Chắn chắn là không. Một tiểu đội vợ vây quanh còn gì. Hay vua mắc bệnh
‘chán cơm, thèm phở’?
Này,
đừng có ngụy biện chày cối làm gì nhá. Nan đề nằm ở tham muốn tội lỗi bên trong
của anh í. Nếu không chịu giải quyết dứt điểm thì khi có cơ hội là anh í sẽ hồ
hởi phấn khởi chào đón ngay thôi. Cũng một thể ấy đối với mỗi một chúng ta ngày
nay. Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh hay cho đối tượng đã cố tình tắm tiên không đúng
chỗ nhé.
Tiếp
theo, thật lòng ăn năn thì chắc chắn là sẽ được tha tội, tức là sẽ không bị
hình phạt nhưng hậu quả của hành vi tội lỗi đó thì ‘phạm nhân’ phải gặt lấy.
Khắc cốt, ghi xương nha các anh, các chị.
Nhiều
anh giai, chị gái xinh đẹp ‘ní nuận’ kiểu nầy: “70 lần 7 Chúa còn tha mà, sợ
gì. Em ơi, ‘mần’ đi. Có gì ăn năn là xong hà”.
“Ok.
Go on”.
Rồi
ăn năn, rồi phạm tội, rồi ăn năn, … Đó là ăn quen chớ ăn năn cái nỗi gì.
“Mà
Chúa tha cho tụi con hông Thầy?” – Tha chớ sao không
May
quá. Hú hồn
Nhưng
…
Sao
Thầy?
… Nhưng
hậu quả thì hai đứa phải gánh à nha.
Hình
phạt và hậu quả là hai việc khác nhau. Hậu quả mà Đa-vít phải gặt là loạn luân
ngay trong nhà (anh hiếp dâm em gái), rồi anh em giết nhau và về sau là con
trai của Đa-vít ‘lôi’ … mấy bà mẹ kế của nó ra hiếp ngay trước mắt bàn dân
thiên hạ.
Nhưng
nếu … giả dụ … giả dụ thôi nha … con ‘quất ngựa truy phong’ sau khi hành sự thì
sao hả Thầy?
Hổng
thoát được đâu con. Có gieo thì chắc chắn là có gặt.
Đúng
rồi, nhưng …
Bình
tĩnh nghe nè con: “ngươi sẽ gặt chỗ mình không gieo, (có thể) người khác đã nhọc nhằn để các con vào
hưởng công lao của họ” đấy. He he.
Vâng,
có thể con sẽ không gặt chỗ con đã gieo, nhưng nếu con đã gieo – mà thật sự là
con đã gieo – thì chắc cú là con sẽ gặt thôi. Hổng có ai giành phần này với con
được đâu.
Chưa
hết. Con sẽ gặt những gì con đã gieo và “gieo gió” (ít) nhưng bao giờ cũng được
gặt bão (gấp bội phần) đó con.
Kết
cuộc luôn là vậy đấy. Ăn năn hay ăn quen thì tùy.
Đừng
trách ta không cảnh báo nha con
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét